Tôi từng vẽ giấc mơ của mình về thời sau chiến tranh, cái thời mà gạo không đủ ăn, áo không đủ mặc. Tôi nhìn thấy bóng dáng ai đó tần tảo trong sương khói lượn lờ sớm ban mai; ai đó cặm cụi giữa tầng tầng lớp lớp cây cối rậm rạp trên núi cao; ai đó xoa xoa thái dương trên ghế lái phà giữa con sông dài rộng trong đêm tối; ai đó nhọ nhem bẩn thỉu giữa bãi than, bị chửi, bị đánh, bị đẩy ngã. Tôi không biết vì sao lại mơ thấy những khung cảnh đó, mỗi lần nhìn lại bức tranh kia, tôi chỉ cảm thấy lồng ngực nhức nhối, cảm thấy bản thân thấp bé như sâu bọ. Nhưng tôi vẫn giữ lại nó. Mặc cho nó luôn nhắc nhở tôi rằng: "Cố gắng cũng vô dụng. Có cố gắng đến chết thì mày cũng không xứng đâu."
**
Đến lúc Huyền thấp thỏm quay về lớp muốn tìm Vũ, cậu cũng đã không còn ở đó nữa. Con bé tìm khắp nơi, hỏi ra mới biết Vũ đã tự đi bộ về nhà rồi. Cô giáo đã gọi điện cho ba mẹ Vũ, họ sẽ sớm đón được cậu trên đường đi.
Huyền ngơ ngác. Con bé còn chưa kịp tiết lộ chuyện thú vị cho Vũ, cậu đã về mất rồi.
Thầm nghĩ hôm sau sẽ nói với cậu, ai ngờ hôm sau con bé vẫn không thấy Vũ đâu. Cậu nghỉ liền tù tì mấy ngày, Huyền cực kì sốt ruột.
Biết được cách trốn khỏi trường đi xem hoa, nhưng Vũ lại không đến trường, xem kiểu gì giờ?
Huyền ngơ ngác nhìn tán hoa gạo đỏ rực, lắc lắc cánh tay bà ngoại, sốt sắng hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277180/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.