Đúng thế. Tôi là một kẻ cực kỳ, cực kỳ giả tạo. Tôi có thể niềm nở với người tôi ghét. Tôi có thể nói chuyện vô cùng lưu loát và tự tin mặc dù trong lòng đang rất run rẩy và lo lắng. Tôi có thể nói dối không chớp mắt kể cả khi bị hỏi bất ngờ. Nhưng tình cảm của tôi với cô ấy chưa bao giờ là giả. Là do điều gì khiến cô ấy nghĩ việc tôi quan tâm cô ấy là giả tạo, hay là ngay từ đầu cô ấy chưa từng dành niềm tin hay tình cảm gì cho tôi?
**
Hoàng Hải Phong sốt ruột nhìn về bàn học dãy bên kia, lại nhìn ra cửa lớn, rồi nhìn tới cửa sổ. Không phải Huyền chưa bao giờ vào lớp sau khi trống đánh, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại thấy hơi bất an. Ngân và Thảo đã quay về lớp lâu rồi, chẳng lẽ con nhóc chân ngắn này không theo kịp nên bị bỏ lại phía sau chăng?
Ba tiếng trống trường lạnh lẽo vang lên, Hoàng Phong không đợi được nữa, vội đứng dậy qua dãy bên kia tìm người.
- Ngân, thấy Huyền đâu không?
Phương Ngân âm thầm thở dài, mất kiên nhẫn nói:
- Chịu, nó đi đâu sao tao biết?
- Lúc ra chơi nó đi cùng mày mà? Sao mày về lớp mà nó ở đâu cũng không biết?
- Hả!? Nó đi cùng tao bao giờ?
- Nó bảo vậy mà, nó đi theo ngay sau mày với Thảo, tao tưởng ba đứa mày rủ nhau đi cùng thật!?
- Hả? Nó đi ngay sau tao á?!
Ngân giật mình hỏi lại, chột dạ không thôi, thế nhưng thoáng bình tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-em-niu-lay-tay-toi/277171/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.