Chương trước
Chương sau
Mạc Tử Sâm ngay lập tức được đưa đến bệnh viện, có lẽ tác dụng của thuốc quá mạnh! Kèm thêm việc bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần nên đã khiến cô hôn mê sâu! Hàn Minh Hạo thấy Trương Lĩnh đã đi khá lâu mà vẫn chưa đưa được cô vợ của mình về thì cảm thấy có chút kì lạ, anh móc chiếc điện thoại đời mới nhất của mìnn ra mà nhấn số và gọi cho Trương Lĩnh. Vài giây sau anh ta liền bắt máy:

- Cậu đã đến đâu rồi?

"Hàn tổng, anh mau đến bệnh viện đi! Thiếu phu nhân đã bất tỉnh rồi!"

- Gì cơ? Sao lại bất tỉnh?

Nghe Trương Lĩnh nói xong hai hàng lông mày hình lưỡi kiếm của anh liền nhíu chặt lại! Sao tự nhiên anh lại có cảm giác bồn chồn và khó chịu thế này...?

- Tôi...tôi không biết!

Trương Lĩnh lúng túng trả lời, Hàn Minh Hạo nghe vậy thì không đáp thêm tiếng nào liền cúp máy cái "rụp" và lấy xe phóng vụt đi! Anh lao thẳng đến bệnh viện nơi Mạc Tử Sâm đang nằm và nghĩ "Có phải anh hơi quá đáng với cô rồi không?"

Đến nơi anh liền gọi cho Trương Lĩnh để lấy thông tin phòng của cô rồi lập tức di chuyển đến đó. Mở cửa phòng bước vào Minh Hạo thấy Mạc Tử Sâm vẫn còn nằm trên giường bệnh và chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Đôi mắt cô nhắm nghiền, bàn tay thì nắm chặt lại như đang đấu tranh với một điều gì đó...Anh lại gần và nhìn kĩ gương mặt của cô, đến cả khi hôn mê thì trên nét mặt cô vẫn còn chút gì đó của biểu hiện sợ hãi, rõ ràng nhất là đôi mày lá liễu của cô vẫn đang nhíu lại không ngừng. Lòng anh bỗng dấy lên một cảm xúc đau lòng khó tả...Kì lạ! Sao anh lại đau lòng vì cô ta chứ?

- Hàn tổng, bác sĩ đã bảo vì cơ thể cô ấy vốn dĩ đã khá yếu ớt! Nên khi bị chụp một lượng thuốc mê đậm đặc, cơ thể đã trở nên mê man rồi. Còn kèm thêm...cú sốc tâm lí khá nặng nên đã gây ra tình trạng hôn mê sâu...! Chắc có thể là cần vài tiếng nữa mới tỉnh dậy được!

- Vậy thì chúng ta cùng đợi!

Sau khi nghe Trương Lĩnh trình bày Hàn Minh Hạo liền dứt khoát ra quyết định. Trước giờ anh chưa từng tình nguyện chờ đợi người phụ nữ nào cả! Nếu có người để anh phải đợi thì anh sẽ thà bỏ lỡ. Nhưng lần này anh không hề do dự mà nói sẽ đợi cô tỉnh lại. Có lẽ trong mắt anh, cô đã có chút gì đó khác biệt chăng?

................

Mãi đến sáng ngày hôm sau Mạc Tử Sâm mới tỉnh dậy. Khi cô có chút cựa quậy rồi từ từ mở mắt, nhận diện xung quanh toàn là màu trắng còn thêm mùi thuốc sát trùng sộc vào mũi rất nồng. Mạc Tử Sâm liền hiểu cô đang ở trong bệnh viện, cô đảo mắt nhìn xung quanh thì phát hiện ra một người đàn ông đang ngồi trên bộ sô pha nhỏ trong phòng mà ngủ...ngồi, là Hàn Minh Hạo! Nhưng khoan đã...lục lại chút kí ức thì hình như Trương Lĩnh là người đã đưa cô đi mà? Giờ anh ta đi đâu rồi? Sao lại để tên ác ma này ở lại đây với cô? Cô không muốn nhìn thấy hắn chút nào cả. Từ khi hắn xuất hiện trong cuộc đời cô thì đã gây không ít rắc rối và phiền phức cho cô từ trong nhà ra tới ngoài đường. Sao cô lại xấu số đến mức gả cho một tên bại hoại như này chứ?!

Mạc Tử Sâm âm thầm than trách trời mà không hề hay biết Hàn Minh Hạo đã thức giấc từ lúc nào. Anh nhìn cô đang nằm mở mắt kèm theo biểu cảm khó chịu trên gương mặt, miệng thì đang lẩm bẩm như đang chửi thầm ai đó, anh liền nhếch môi cười. Cô ta không phải lại đang mắng nhiếc anh chứ? Con mèo nhỏ này của anh không ngờ cũng có lúc biết "xù lông" lên đấy!

- Chịu tỉnh rồi sao?

Mạc Tử Sâm còn đang mãi mê với dòng suy nghĩ thì nghe thấy tiếng nói liền giật bắn cả người. Cô quay sang nhìn anh với ánh mắt hốt hoảng:

- Anh là người hay ma thế? Tỉnh dậy cũng không có một tiếng động?

Đấy đấy, trong đầu anh đoán quả thật không sai mà! Con mèo nhỏ này quả thật là đang đay nghiến anh, nên mới mở mồm ra là đã mắng chửi anh như thế! Anh tỏ vẻ khó chịu nhíu mày nhìn cô, Mạc Tử Sâm liền có chút chột dạ và hiểu ra mình có hơi quá lời. Dù sao thì nhà cô vẫn còn đang trông cậy vào nhà họ Hàn.Nhưng nghĩ lại thì anh ta cũng đáng bị ăn chửi như thế mà. Chỉ có tên ác ma mới có thể nghĩ ra cách đem vợ mình ra đi làm mồi nhử để trả thù riêng như thế! Nghĩ đến chuyện đó Mạc Tử Sâm lại thấy một bụng uất ức! Mắt cô bắt đầu long lanh ngấn lệ!

Hàn Minh Hạo thấy cô như sắp khóc tới nơi thì rất ngạc nhiên và khó hiểu! Anh như vậy đã doạ cô sợ rồi sao?

- Thật là phiền phức! Đã ai làm gì mà cô khóc?

Hàn Minh Hạo lẩm bẩm rồi quẳng bịch khăn giấy về phía cô. Mạc Tử Sâm thấy vậy thì liền trố mắt nhìn anh, mặt cô bắt đầu đỏ hơn vì tức giận. Bao nhiêu sự dồn nén của cô dường như không thể chứa đựng nổi nữa. Mạc Tử Sâm cầm bịch khăn giấy lên rồi ném mạnh về phía Hàn Minh Hạo rồi quát lớn:

- Tên khốn kiếp nhà anh! Đã mang vợ mình đi làm mồi nhử cho địch rồi còn không nói được một câu tử tế sao?

Mạc Tử Sâm như đang muốn trút hết cơn thịnh nộ mà cô đã dồn nén bấy lâu nay. Cô đã nhịn nhưng anh lại có thái độ chà đạp lên lòng tự tôn của cô trước! Nói xong Mạc Tử Sâm còn trừng mắt nhìn anh. Hàn Minh Hạo liền được một phen giật cả mình! Anh thật sự bất ngờ rồi đấy! Thì ra Mạc tiểu thư nổi tiếng đoan trang, lễ phép và hiền thục của anh còn có bộ mặt như thế này nữa sao?! Có chút thú vị rồi đây...!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.