Trương Lĩnh khẽ quay đầu né tránh ánh mắt của Mạc Tử Sâm, vì anh biết hành động của mình vừa rồi nhất định sẽ khiến cô thấy khó hiểu. Anh đành vờ đánh trống lãng nói:
- Thiếu phu nhân, cô xem còn nơi nào chưa được thu dọn không để tôi giúp cô?
Lúc này Mạc Tử Sâm mới chợt nhớ ra cô còn chưa được xuống khỏi giường bệnh, thì làm sao biết được còn vật dụng gì hay không.
- À anh đợi một lát, để tôi kiểm tra xem đã.
Mạc Tử Sâm chật vật bò xuống khỏi giường, chân cô chạm đất sau một thời gian không hoạt động thì liền muốn ngã khuỵ. Trương Lĩnh phản xạ rất nhanh liền chạy đến đỡ lấy cô. Ánh mắt hai người lại chạm nhau ở một khoảng cách rất gần...
Trong người Mạc Tử Sâm như có một luồng điện chạy qua khiến cô giật mình liền đẩy anh ra. Sau đó hai người cùng cuối đầu đồng thanh nói:
- Tôi xin lỗi/Tôi xin lỗi!
Nghe vậy cả hai đều ngước lên nhìn nhau rất ngạc nhiên. Dường như giữa họ có điểm tương đồng gì đó rất đặc biệt. Trương Lĩnh nhìn dáng vẻ Mạc Tử Sâm khá bất tiện anh hỏi để xua đi bầu không khí ngượng ngùng:
- Thiếu phu nhân...từ lúc tỉnh dậy đến giờ cô chưa xuống giường lần nào sao?
Mạc Tử Sâm ngượng ngùng không biết phải nói thế nào, từ lúc vừa mở mắt đến giờ cô toàn bận chiến tranh với tên Hàn Minh Hạo đó. Làm gì còn thời gian nghĩ đến việc xuống giường đi lại thử xem sao nữa. Nên cô chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846884/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.