Ra về, Minh Hạo sắp xếp cho anh và cô đi một xe, anh còn chuẩn bị thêm một chiếc có vài người của anh đi theo nữa, chiếc đó chính là để đưa Vương Thế đến đồn cảnh sát ngay trong đêm.
Giải quyết xong việc thì anh đưa cô về nhà, còn lão già họ Vương thì đã bị tạm giam chờ kết quả điều tra. Lần này, Hàn Minh Hạo thật sự xuống tay đối đầu với ông đến cùng. Không biết là anh đang vì bản thân mình hay là vì cô nữa.
Mạc Tử Sâm thì để ý thấy biểu hiện của Hàn Minh Hạo dạo gần đây rất lạ! Anh có chút quan tâm đến cô hơn, và còn khá dịu dàng nữa. Rốt cuộc là anh đang có ý đồ gì? Cô không biết nhưng cũng không dám hỏi. Cô sợ mình sẽ là người bị ngộ nhận!
Sắp về đến nhà thì Hàn Minh Hạo mới nghiêng mặt qua nhìn cô một lúc, rồi lên tiếng hỏi:
- Em trả thù ông ta vì chuyện lần trước ở khách sạn sao?
Mạc Tử Sâm trầm ngâm một chút, sau đó mới trả lời:
- Phải!
Gương mặt cô lại thoáng hiện lên vẻ mất mát, nhưng cô không hề quay qua nhìn anh. Minh Hạo chỉ có thể đoán nét mặt của cô qua một góc nghiêng nửa khuôn mặt.
Anh lại im lặng nhìn cô thêm một chút nữa:
- Sao em không trả thù tôi?
Lần này Mạc Tử Sâm mới quay lại nhìn anh, cô không trả lời ánh mắt cô vô hồn, sâu hoắc và không có một chút hi vọng nào cả. Từ tận đáy lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846866/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.