Tối đó, Mạc Tử Sâm lại hẹn gặp Nhậm Dương ở một quán cà phê cũ. Vì buổi sáng hôm nay cô cũng được cậu báo tin rằng lão già họ Vương đã dám cả gan vượt ngục!
Nếu ông ta đã coi thường pháp luật như vậy thì thiết nghĩ nên lấy luật ngầm để giải quyết với ông ta rồi. Vậy nên cô muốn hẹn Nhậm Dương ra gặp mặt, để hai người có thể tiện lợi hơn cho việc lên kế hoạch.
Trước khi đi, cô vẫn muốn thử xem Hàn Minh Hạo có thật sự làm được những gì anh nói với cô hôm trước không. Nên từ trên lầu đi xuống, cô gặp Hàn Minh Hạo thì liền đứng chắn trước mặt anh hỏi:
- Tôi có thể ra ngoài không?
Có chút giật mình, anh nhíu mày nhìn cô một lúc khiến cô khẽ chột dạ. Anh hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Gặp một người bạn.
- Bạn? Tôi đưa em đi.
- Không cần đâu, tôi tự đi được!
Mạc Tử Sâm thái độ rất kiên quyết từ chối, anh lại nhìn cô chằm chằm. Rồi suy nghĩ một hồi nữa mới trả lời.
- Vậy thì tôi đưa em đến đó khi nào về thì gọi cho tôi, để em ra đường một mình tôi không yên tâm!
Vương Thế vừa mới vượt ngục, chẳng ai biết ông ta đang ở đâu và làm gì cả. Chỉ cần nghĩ tới việc lỡ không may trên đường cô va phải ông ta thì sao? Cô và ông lại có thù hận như vậy khiến anh không thể không lo lắng cho cô.
- Anh không cấm túc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846855/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.