Cả ngày hôm đó cô đã ở lại bên cạnh anh không rời nửa bước. Ba mẹ anh đã về lo cho công ty, chỉ còn cô ở lại lo lắng và chăm sóc cho anh mọi thứ. Trương Lĩnh vẫn thường xuyên ra vào mang đồ ăn cho cô nhưng Mạc Tử Sâm dường như không thấy đói. Đã bước qua ngày thứ hai cô không cho miếng thức ăn nào vào bụng, Trương Lĩnh bèn đe doạ:
- Nếu cô không ăn, khi Hàn tổng tỉnh dậy tôi nhất định sẽ nói hết cho anh ấy biết.
Mạc Tử Sâm nghe vậy thì chỉ cười nhạt. Miệng lẩm bẩm như chỉ còn một chút sức lực cuối cùng:
- Anh có nói cũng vậy thôi, anh ấy chẳng quan tâm đến tôi đâu. Sợ rằng sau sự việc lần này anh ấy sẽ hận tôi đến chết luôn không chừng...
Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng này của cô khiến anh không khỏi đau lòng. Nhà họ Hàn đã đối xử với cô tệ bạc như vậy, thậm chí cô còn không bằng người làm trong nhà của họ nữa. Vậy mà cô vẫn một lòng lo lắng cho Hàn Minh Hạo đến nỗi mất ăn mất ngủ, cũng không thèm quan tâm đến bản thân mình đã mệt mỏi như nào rồi. Cô đối với anh như vậy liệu có đáng không?
Nghĩ một hồi cô đã thiếp trên tay Hàn Minh Hạo lúc nào không hay. Nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng Trương Lĩnh lại nhói lên một cảm giác đau đớn như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào. Nếu như người nằm ở đó là anh...liệu cô có ở bên anh như hiện tại cô vẫn đang ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846845/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.