Thấy thái độ kiên quyết của anh, Hàn chủ tịch cũng không muốn gây tranh cãi thêm nữa chỉ hừ lạnh rồi phủi tay hậm hực bỏ ra ngoài. Khi đi ngang qua anh, ông vẫn không quên nán lại để nói nhỏ vào tai anh thêm một câu:
- Để rồi xem con có thể bảo vệ cô ta được đến bao giờ?
Gương mặt anh bỗng chốc tối sầm lại, hai bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm. Cảm giác bất lực khó chịu đang bao trùm lấy anh khiến anh cảm thấy như mình đã không còn lối thoát!
Thấy Hàn chủ tịch rời đi ba mẹ cô cũng nhanh chóng đuổi theo ông và tiếp tục nài nỉ.
Mạc Tử Sâm thì vẫn chưa thể thoát ra khỏi mớ cảm xúc hỗn độn của mình. Cô cảm thấy kiệt sức rồi từ từ ngã khuỵ xuống, gương mặt tái nhợt không còn chút khí sắc!
Hàn Minh Hạo thấy vậy liền đỡ lấy rồi nhấc bổng cô lên bế trên tay mình. Mạc Tử Sâm bị giật mình nên liền giãy dụa và hốt hoảng nói:
- Ơ...Không cần đâu! Tôi tự đi được!
Hàn Minh Hạo nghe vậy liền xốc cô một cái rồi nghiêm mặt nói:
- Ngoan đi! Tôi đưa em về phòng.
Nghe vậy cô cũng không muốn phản kháng nữa, mà ngoan ngoãn nằm im trong lòng anh như một con mèo nhỏ đang bị thương tổn được anh ôm vào lòng vỗ về. Khẽ nhìn cô một chút anh dịu giọng nói:
- Tôi sẽ tìm cách khôi phục lại khoản đầu tư vào Mạc Thị về như ban đầu, em cứ yên tâm đi đừng quá lo lắng!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846837/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.