Thân hình mập mạp đang cố hết sức di chuyển lại không bằng vài bước chân của Nhậm Dương như đang bay đến. Hàn Minh Hạo và Trương Lĩnh cũng đuổi theo rất sát. Thoắt cái họ đã chạy đến đứng trước mặt ông cả rồi.
Vương Thế thở hỗn hễn khuỵ chân xuống, ông không cố nổi nữa, thân già này của ông ngày hôm nay đã vận động quá sức rồi.
Hàn Minh Hạo nở nụ cười khinh bỉ nói:
- Sức khoẻ không cho phép thì đừng có cố, ngày hôm nay ông không thể chạy thoát đâu!
Vương Thế bất lực không thể làm gì được, ông cũng không còn sức để đáp trả anh nữa. Thấy vậy anh quay qua Trương Lĩnh hất mặt về phía trước rồi bảo:
- Mang ông ta về!
Trương Lĩnh không đáp, anh nghe xong rồi thì liền đi đến bắt trói tên Vương Thế lại. Nhậm Dương sợ ông ta lại giở trò nên cũng đến giúp anh một tay.
Tất cả đã thành công quay trở về.
Mạc Tử Sâm ở lại bệnh viện mà lo lắng đến sốt ruột! May sao vừa nãy Nhậm Dương đã gọi về báo cáo cho cô mọi chuyện đã ổn họ đã thành công bắt được người. Cô liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vừa xong thì cánh cửa phòng cô cũng đột nhiên bị mở ra...người bước vào chính là ba mẹ cô.
Cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn họ, vì sao họ lại tới đây? Chẳng phải cô đã làm họ thất vọng rồi sao? Đó chính là câu hỏi lớn nhất trong đầu cô lúc này. Cô nhìn họ với ánh mắt dè dặt, nhưng ba mẹ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-do-em-khong-may-man/2846832/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.