Người xưa nói rất hay, trong đất trời này, thời nào cũng có bậc hiền tài, ai nấy dẫn đầu tới trăm năm.
Mà trong giang hồ, thời gian một lớp thế hệ mới có thể duy trì danh tiếng cũng chưa tới mười năm. Qua mười năm, trong mắt hậu bối trong giang hồ, chỉ có thể trở thành người già. Một khi thành gia lập nghiệp, cơ bản đã tuyên bố rút khỏi giang hồ rồi.
Giang hồ, chỉ có thể dành cho những người độc thân, không có chỗ cho những thiếu nam thiếu nữ đã thành gia lập nghiệp.
Đương nhiên, vang danh trên giang hồ cũng không phải không có chỗ tốt.
Nếu như trở thành đại hiệp nổi tiếng một vùng, có nghĩa rằng ngươi đã trở thành tư bản mạnh mẽ rồi. Giá đất mà ngươi mua được sẽ rẻ hơn người khác. Trong địa bàn của ngươi, sẽ không có nha dịch,côn đồ tới thu phí bảo kê.
Đây không chỉ đại biểu cho sự an toàn mà còn là yên ổn.
Đối với những bách tính bình thường, chỉ cần nộp một ít tiền bảo kê là có thể sống những ngày tháng an toàn, rất hời.
Đồng thời, ngươi có thể mở rộng phạm vi thu nhận đệ tử, những nhà có tiền đều bằng lòng tốn chút tiền để con cháu của họ tới chỗ ngươi học võ công. Y phục một năm bốn mùa và ăn uống đều có người lo không nói, cổ đại còn chú trọng một ngày là thầy cả đời là phụ, sau này dưỡng lão không cần lo gì.
Người giang hồ cũng chẳng phải kẻ ngốc, nếu như không có lợi ích rõ ràng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559972/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.