"Công tử, vì sao bọn họ ôm nhau lâu như vậy, người phía dưới lại chẳng đánh bọn họ thế? Thanh La nhìn tình huống bên dưới, vô cùng tò mò, nhìn không được hỏi chen vào một câu.
Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song ôm nhau, nói ít cũng phải hết một bình trà* nhưng cũng chẳng biết làm sao, mấy người truy sát bên dưới lại ngơ ra nhìn, vốn chẳng nghĩ tới có thể nhân lúc này đi lên đánh nhau.
* Ý nói thời gian pha một bình trà, nhanh gọn thì tầm gần phút mà tỉ mỉ thì cũng phải hai phút
Thực tế, nếu như lúc này sau lưng họ có người đánh lén một đao, trực tiếp xiên cho hai người một xiên cũng chẳng phải chuyện gì khó. Nhưng bọn họ cứ như trúng tà vậy, chẳng cử động gì, quá là phí phạm.
"Lắm lời" Một giọng nam nhàn nhạt truyền tới.
Cùng lúc, kẻ địch bên dưới dường như bị lời này đánh thức, rất mau đã phản ứng lại, xông thẳng về phía Cố Thiếu Bình và Sử Vô Song.
"Cẩn thận!" Sử Vô Song một đạp đá bay một tên định đánh lén, sau đó hậm hực nhìn về đám Khúc Cửu Nhất ở trên lầu.
"Công tử, nàng ta nhìn ta"
"Nàng ta không nhìn ngươi, nhìn ta" Khúc Cửu Nhất một tay chống cằm, thở dài, "Thanh Lam ngươi đi giục chưởng quầy đi, thức ăn của chúng ta sao còn chưa lên?"
Sợ là bây giờ người của khách trạm đều chẳng còn tâm tình nấu cơm nữa rồi" Tạ Tụ nhíu chặt mày, "Đánh nhau như kia, sợ ra khách trạm tổn thất không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559964/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.