Chương trước
Chương sau
Sử Tĩnh ngỡ ngàng.

Bà cả đời này chưa từng bị mất mặt mũi như này.

Cho dù là Khúc Thu Thủy của ngày xưa cũng không để bà xoạc chân trước mặt bao người như này.

Mặc dù xoạc chân là thế cơ bản của người luyện võ nhưng xoạc chân vì luyện công và bị người khác ép xoạc chân hoàn toàn là hai khái niệm.

Chết vinh còn hơn sống nhục!

Thực sự là ức hiếp người khác quá đáng.

Sử Vô Song và các chưởng môn có mặt ở đây đều trợn mắt há mồm.

Trước chưa nói chuyện có xoạc chân hay không, chỉ mỗi việc tiểu công tử trông có vẻ gầy ốm còm nhom này có thể ép Sử Tĩnh tới mức không có lực đánh lại đã đủ khiến người khác khó mà tin được rồi.

"Ngươi... ngươi..." Sử Tĩnh nhịn một bụng lửa giận, bà muốn đứng dậy nhưng tay của Khúc Cửu Nhất đè trên vai của bà như Thái Sơn áp đỉnh vậy, cho dù bà có cử động như nào, bà cũng chẳng thể di chuyển thêm một bước.

Sử Tĩnh không thể không tiếp nhận một sự thật trong khi đối diện này.

Đó chính là võ công của tiểu công tử trông như trói gà không chặt này sâu không lường được.

Bà không phải là đối thủ của người này.

Sử Tĩnh đã rất lâu chưa nếm trải cảm giác thất bại như vậy. Bà còn nhớ lần thất bại trước còn là lần tranh chức cung chủ với Khúc Thu Thủy. Lúc ấy, võ công của Khúc Thu Thủy không cao như sau này nhưng bản thân lại vẫn bại dưới tay của bà ta, nội lực vất vả tu luyện được bị bà ta thẳng tay hấp thụ một nửa.

Sau này, khoảng cách giữa bà và Khúc Thu Thủy càng ngày càng xa.

Khúc Thu Thủy có thể xưng bá giang hồ, cũng có một phần công lao của bà ta.

Đợi đã, bản thân sao lại nhớ tới mấy cái này vào lúc này?

Sử Tĩnh chợt ngẩng đầu lên, cẩn thận nhìn Khúc Cửu Nhất.

Trước đó Khúc Cửu Nhất rũ mi đưa mắt, ra dáng si mê ngây ngất với Tạ Tụ, nhìn có vẻ chẳng có chút uy hiếp nào. Nhưng bây giờ y để lộ ra mũi nhọn của mình, một tay đã có thể chèn ép bà tới mức chẳng thở nổi, nhướng mày ngẩng mặt, nhìn lại ra một con người hoàn toàn khác.

Bây giờ, Sử Tĩnh lại nhìn Khúc Cửu Nhất, chợt phát hiện thiếu niên này hình như trông khá giống với người nào đó trong trí nhớ của mình.

Đặc biệt là đôi mắt ấy, sự kiêu ngạo bất tuân ấy cứ như bất cứ chuyện nào dưới cõi trời này cũng chẳng thể khiến y dao động.

Người này, đôi mắt này...

"Ngươi và Khúc Thu Thủy có quan hệ gì?" Trong lòng Sử Tình dẫu đã có suy đoán nhưng vẫn nhịn không được có chút hy vọng, lên tiếng hỏi.

Những người khác ở đó không hiểu vì sao Sử Tĩnh lại hỏi một câu như vậy nhưng Sử Tĩnh hỏi như vậy ắt có lý do trong ấy.

Lẽ nào, vị công tử trước mắt này thực sự có lai lịch nào đó?

Ài.

Cứ tưởng bản thân có thể giả vờ được tiếp.

Đáng tiếc thật đấy.

Tiếc là bản thân có khí chất phi phàm, võ công cao cường, còn cả tính khí nóng nảy này nữa, nhìn sao cũng chẳng giống vật trong ao mà.

Nếu đã ra tay, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng định che giấu tiếp nữa.

Dù sao cũng chỉ chơi đùa mà thôi, nếu đã do thám hết giá chào mời của các môn phái này, bây giờ y có để lộ thân phận hay không dường như cũng chẳng có liên quan gì cả.

"Theo suy nghĩ của cá nhân ta, ta hy vọng ta và Khúc Thu Thủy chẳng có chút dính líu nào" Tra mẫu như thế, không những hủy danh tiếng cả đời của y mà còn để mặc y sinh tồn trong Toái Ngọc Cung, hoàn toàn không nâng niu đứa con là y trong lòng. Chẳng có tinh thần trách nhiệm vứt bỏ Toái Ngọc Cung rồi rời đi chưa nói, trước khi đi còn vét cả bạc vào túi mình?

Hờ hờ.

"Nhưng rất đáng tiếc, xét về quan hệ huyết thống, bà ta hẳn là mẫu thân của ta" Khúc Cửu Nhất từ tốn nói, "Nhưng tốt nhất ngươi đừng nên gộp chung ta vào với bà ta, con người ta không ngu xuẩn, tự kiêu như bà ta"

Trăm điều lành đạo hiếu đi trước.

Cho dù người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết, chí ít cũng không mắng nhiếc mẫu thân ruột thịt của mình trước mặt mọi người.

Nhưng những người có mặt ở đây nào có ai chưa từng bị Khúc Thu Thủy ức hiếp? Lúc thế lực của Khúc Thu Thủy lớn mạnh, những chưởng môn ở đây trông coi những đệ tử có vẻ ngoài tuấn tú cẩn thận hệt như những hạt trân châu vậy, chỉ sợ những đệ tử ấy bị Khúc Thu Thủy bắt mất lúc nào không hay.

Đã từng có một câu chuyện như này.

Có một vài công tử danh môn chính phái không nhìn nổi hành vi ngang ngược bá đạo của Khúc Thu Thủy, công khai nói muốn đi diệt trừ Khúc Thu Thủy, ấy chẳng qua chỉ là ý chí bộc phát của đám thiếu niên mà thôi, miệng nói là vậy nhưng vốn chẳng có hành động gì.

Nhưng Khúc Thu Thủy lại coi là thật.

Chưa tới một tháng, những công tử trẻ tuổi nói lời kia trực tiếp bị bắt vào Toái Ngọc Cung, trông xấu thì tặng cho những đệ tử vừa già vừa xấu nhất trong cung, trông đẹp thì bà ta giữ lại cho mình.

Có vài đệ tử sau khi quay về đã nhìn thấu hồng trần, hoặc là đi xuất gia hoặc là thề cả đời không lấy ai, thậm chí còn có đệ tử không biết sao lại mê mẩn nữ nhân kia, nghĩ trăm phương nghìn kế để tới Toái Ngọc Cung làm nam sủng cho Khúc Thu Thủy, hại những sư môn trưởng môn của đám đệ tử đó ai nấy đều sầu tới mức muốn tự sát, cuối cùng thẳng tay nhốt bọn họ lại giáo huấn vài năm liền họ mới trở lại bình thường được.

Nữ nhân như vậy, nếu ngươi nói bà ta không chuyện xấu nào không làm cũng không tới mức ấy, người bà ta giết thực ra không nhiều, bình thường không chủ động dây vào bà ta thì bà ta sẽ chẳng để ý tới ngươi nhưng nếu nói bà ta là người tốt, thế lại trái với lương tâm rồi.

Chưởng môn của các môn các phái trong võ lâm đều chịu không ít thiệt trong tay bà ta, ai bảo võ công của bà ta cao quá mà?

Bây giờ nghe thấy Khúc Cửu Nhất nói mẫu thân mình như vậy, trong lòng những chưởng môn này chợt nảy sinh cảm giác "Nhân quả luân hồi hay lắm"

Nhưng mà đám đệ tử phía dưới những chưởng môn này nghe Khúc Cửu Nhất nói như vậy không bình tĩnh được như thế.

Y thế mà lại là nhi tử của Khúc Thu Thủy?

Không phải nhi tử của Khúc Thu Thủy đã trở thành cung chủ Toái Ngọc Cung rồi sao? Ai cũng không biết vị cung chủ mới nhậm chức này rốt cuộc là nhân vật bực nào, ai mà ngờ được sẽ gặp được ở đây chứ, đợi sau khi quay về, có thể chém gió với sư huynh đệ đồng môn được rồi!

Đương nhiên, cũng có không ít ánh mắt ngưỡng mộ rõ rành rành.

Toái Ngọc Cung ấy.

Bên trong đó toàn là đại mỹ nhân.

Vị công tử này nếu đã là cung chủ Toái Ngọc Cung, gần quan được ban lộc mà, há chẳng phải là mỹ nhân nào cũng có sao? Hơn nữa, Toái Ngọc Cung giàu có như vậy, so với những môn phái nghèo khó phải đi cướp tấm bản đồ như bọn hắn hoàn toàn không giống nhau!

Người kinh ngạc nhất đương nhiên là Sử Vô Song.

Y vậy mà là Khúc Cửu Nhất cung chủ Toái Ngọc Cung?

Từ từ, không phải y đang dưỡng thai sao? Nhìn cái bụng phẳng lặng của y, vốn không giống người đang mang thai mà! Lẽ nào, đối phương cố ý tung ra tin tức như vậy để đánh lạc hướng nàng và nương nàng?

Trái tim của Sử Vô Song chợt trầm xuống.

Đây là kết quả xấu nhất rồi.



Mặc dù nàng chỉ ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất được vài hôm nhưng có thể cảm nhận được rất rõ rằng người này chẳng đơn giản. Mà Khúc Cửu Nhất chỉ một tay đã đánh bại được nương nàng, bàn về võ công, ắt hẳn đã chẳng kém Khúc Thu Thủy rồi.

Nếu là vậy, nàng và nương nàng đã thất bại hoàn toàn rồi.

Sử Vô Song khẽ nghiến răng nhưng lại muốn liều một phen.

Không, nàng và nương nàng còn có giá trị lợi dụng.

Nếu không, sau khi Khúc Cửu Nhất biết nàng là ai xong giết nàng ngay là được. Nếu Khúc Cửu Nhất không làm gì, chứng minh việc Toái Ngọc Cung bây giờ còn có chỗ cần tới hai mẫu nữ bọn họ.

Chỉ cần các nàng còn có giá trị lợi dụng, nàng có niềm tin rằng mình và nương mình có thể sống tiếp.

Dù có phải khuất phục Khúc Cửu Nhất!

"Hóa ra là Khúc cung chủ, ngược lại là lão già ta thất lễ rồi" Phù Dương son chủ là một người rất thức thời, bây giờ Khúc Cửu Nhất đã để lộ thân phận, đương nhiên phải bù lại cho đủ lễ số.

Ông đương nhiên không hề nghi ngờ thân phận của Khúc Cửu Nhất.

Không phải ai cũng có gan đi nhận vơ làm cung chủ Toái Ngọc Cung đâu, hơn nữa mới nãy một tay của Khúc Cửu Nhất cũng đã có thể nói rõ mọi chuyện rồi.

"Khúc cung chủ, hữu lễ rồi"

"Khúc cung chủ, trước đó ta nói rồi, vẫn có hiệu lực như vậy" Ký Liễu Diệp khẽ nhướng mày, biết được thân phận của Khúc Cửu Nhất xong càng thêm yên tâm.

Toái Ngọc Cung không thiếu tiền, hơn nữa, những năm này các nàng điệu thấp hơn nhiều, thế lực chủ đạo của bọn họ cũng chẳng ở Trung Nguyên cho nên các nàng không muốn tham gia tranh giành tấm bản đồ cũng có thể hiểu được.

Thấy các chưởng môn đều trở nên khách khí lễ độ hơn với mình, Khúc Cửu Nhất cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì.

Lần này y không phô trương, lần sau lên sàn nhất định sẽ bù lại mới được.

"Mấy người các ngươi, trói mẫu nữ Sử Tĩnh lại trước, đợi lát nữa bổn tọa sẽ tính toán với họ sau" Khúc Cửu Nhất trực tiếp mệnh lệnh cho các đệ tử Sử Tĩnh đưa tới.

Những đệ tử nọ ngươi nhìn ta ta nhìn người, thấy Sử Tĩnh bị áp chế không dám làm gì, còn ngã ngồi trên đất, biểu thị sự trung thành với Khúc Cửu Nhất.

Dù gì bọn họ cũng là đệ tử Toái Ngọc Cung, lại lần nữa quay về bên cạnh cung chủ cũng là điều đương nhiên.

"Rõ, cung chủ"

Bọn họ hành lễ xong đứng dậy lập tức trói Sử Tĩnh và Sử Vô Song lại.

Mẫu nữ Sử gia không phản kháng.

Bởi vì các nàng nhìn ra được Khúc Cửu Nhất không hề có ý giết bọn họ, trong rừng không sợ không có củi đốt, nếu bây giờ phản kháng chọc giận Khúc Cửu Nhất, không nể mặt cung chủ y, trước mặt bao nhiêu người như vậy, Khúc Cửu Nhất muốn thanh lý môn hộ cũng không phải không có lý.

"Được rồi" Khúc Cửu Nhất vỗ vỗ tay, ý nói bọn họ có thể tiếp tục, "Mới nãy chỉ là chút hiểu lầm nho nhỏ thôi. Bổn tọa lên chức cung chủ Toái Ngọc Cung chưa lâu, cũng là lần đầu tới võ lâm Trung Nguyên, do đó ra ngoài bình thường không để lộ thân phận. Mẫu nữ Sử gia là người của Toái Ngọc Cung ta, đương nhiên sẽ không tham gia vào lần đấu giá tấm bản đồ lần này"

Nói tới đây, Khúc Cửu Nhất lấy tấm bản đồ ra, "Đấu giá vẫn có thể tiếp tục. Bổn tọa không hứng thú với tấm bản đồ này, dù gì Toái Ngọc Cung ta không thiếu tiền, cho dù đào được báu vật thật, đưa chúng tới Toái Ngọc Cung cũng khá phiền phức"

"Cung chủ nói đùa rồi" Phù Dương sơn chủ trầm tư một lúc, vị tân cung chủ này dường như khác hẳn với Khúc Thu Thủy, Toái Ngọc Cung cũng không thể trêu vào, chi bằng lần này kéo gần quan hệ với y, gần gũi hơn cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Phù Dương sơn chủ cuối cùng cũng nghiêm túc hơn, ra một cái giá hợp lý hơn cho Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ vẫn là nam tử, nếu tu luyện cùng loại võ công với Toái Ngọc Cung các ngươi, chỉ sợ ít nhiều cũng có chỗ bất tiện. Phù Dương Sơn ta có một phương pháp điều hòa hô hấp, tên là 《Bất động tâm pháp》, tuy rằng không phải võ học thượng thừa gì nhưng đối với việc điều hòa thân thể lại khá có ích. Nếu Khúc cung chủ có ý, lão đây có thể dùng nó để đổi tấm bản đồ với cung chủ ngài"

"Ồ? Sơn chủ bây giờ lại hào phóng hơn rồi" Khác với gì mà xem điển tịch ba tháng, ai biết Phù Dương Sơn bọn họ có có để võ công nổi tiếng vào đó hay không? Nhưng 《Bất động tâm pháp》đúng là bảo vật trấn sơn của Phù Dương Sơn.

Chưa nói cái khác, các đời sơn chủ của Phù Dương Sơn nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuổi thọ có thể tới trăm tuổi, ở niên đại này có thể nói là tuổi thọ còn cao hơn nữa, thậm chí được coi là điềm lành.

Người tập võ, có thể ít nhiều gì cũng có nội thương.

Do đó một quyển võ công tâm pháp có thể điều hòa cơ thể xét về mặt nào đó là báu vật vô giá.

Khúc Cửu Nhất muốn không động lòng cũng không được.

《Thiên Ngọc bảo điển》của y sắp luyện thành chỉ kém một bước, trong đó chắc hẳn cũng có thể do bản thân dù gì cũng là thân nam tử. Nhưng y cũng không thể vì tu luyện võ công lại làm ra chuyện giống với chiếc bảo điển nào đấy, "tu luyện võ này trước cần tự thiến".

Mặc dù y đã dự định sẵn sẽ cô độc cả đời cho tới già nhưng cũng không hy vọng mất đi thứ nên có ấy.

"Thứ lỗi, Khúc cung chủ, Thương Hải Bang không tham dự lần cạnh tranh này nữa"

Có người muốn móc nối quan hệ đương nhiên cũng có người coi thường Khúc Cửu Nhất.

Cũng không phải là ghét Khúc Cửu Nhất, dù gì bọn họ cũng gặp nhau lần đầu nhưng bởi vì giữa Thương Hải Bang và Toái Ngọc Cung có không ít ân oán.

Từ lâu, nhi tử của bang chủ Thương Hải Bang là một mỹ nam tử nổi danh, bị Khúc Thu Thủy lúc du ngoạn nhìn trúng, bị lừa tình lừa sắc xong cuối cùng xuất gia đi tu rồi. Bây giờ bang chủ Thương Hải Bang mất đi một đại nhi tử bản thân luôn coi là niềm tự hào, tiểu nhi tử võ công bình bình, chỉ có thể đặt nhiệm vụ kế thừa lên người các đệ tử.

Giờ đây gặp được Khúc Cửu Nhất, hắn không rút kiếm ra ngay đã là có giáo dưỡng rồi.

"Bang chủ đi thong thả" Khúc Cửu Nhất cũng chẳng buồn, dẫu sao Thương Hải Bang này cũng chẳng có tiền mấy, trong tên của họ có nước* nhưng không kinh doanh trên sông nước, do đó cũng chỉ có thể nói là bình thường thôi.

*Chữ hải trong Thương Hải này là biển

"Cáo từ" Bang chủ xoay người đưa đám đệ tử rời đi.

"Sư phụ, con muốn nói với Sử đệ vài câu" Cố Thiếu Bình đã đổi y phục không muốn rời đi như vậy, nhịn không được cầu xin sư phụ mình.

"Nói rõ cũng tốt" Bang chủ Thương Hải bang nhìn đồ đệ nhà mình, trong mắt trào lên ý tứ chỉ hận rèn sắt chẳng thành thép, "Sau này không được phép qua lại với đệ tử Toái Ngọc Cung, thiên hạ này đâu có thiếu cỏ thơm!"

Cố Thiếu Bình im lặng không nói gì, im lặng biểu thị sự phản kháng của hắn.

"Vi sư ở bên ngoài đợi con, nhiều nhất là thời gian một chén trà thôi" Bang chủ Thương Hải bang thở dài, chỉ có thể bình tĩnh lại.

"Đạ tạ sư phụ"

Bang chủ Thương Hải bang đưa một đám đệ tử rời khỏi nơi này trước.

Cố Thiếu Bình đi về phía Khúc Cửu Nhất.

"Đứng im" Những đệ tử Toái Ngọc Cung mau lẹ rút kiếm, ngăn Cố Thiếu Bình lại.

Khúc Cửu Nhất phất phất tay, các nàng mới lui ra.

"Cố đại ca" Sử Vô Song không ngờ Cố Thiếu Bình sẽ đi qua nói lời từ biệt với mình, mặc dù như vậy là không đúng nhưng nàng vẫn rất vui. Dù gì điều ấy cũng có nghĩa là nàng vốn không nhìn nhầm người, Cố Thiếu Bình không phải người vì thân phận của nàng mà xa cách nàng.

"Sử đệ, không, nên là Sử muội muội" Cố Thiếu Bình mở miệng, giọng nói vẫn bình ổn như trước, "Sử Tĩnh chỉ có một nữ nhi, không có nhi tử, điều này ta biết"

"Xin lỗi, ta đã lừa huynh" Sử Vô Song có chút thất vọng cúi đầu.

"Không phải" Cố Thiếu Bình lắc lắc đầu, "Là do ta ngốc, mãi không nhìn ra"

Sử Vô Song không tiếp lời nữa.



"Cả quãng đường vừa qua, ít nhiều cũng có sự giúp đỡ của muội, được làm quen với muội, ta rất vui" Cố Thiếu Bình gom đủ dũng khí nói, "Ta biết, muội là một người rất tốt. Sau này nếu muội có cơ hội, có thể tới Thương Hải Bang tìm ta, chỉ là bây giờ, ta phải đi trước rồi"

"Sau này gặp lại" Sử Vô Song gật đầu.

Cố Thiếu Bình nắm tay lại, "Bảo trọng"

Lại nhìn về phía Khúc Cửu Nhất, "Khúc cung chủ, bảo trọng"

Khúc Cửu Nhất tùy ý phất phất tay.

Cố Thiếu Bình bây giờ mới rời đi, chỉ là Sử Vô Song vẫn mơ màng nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, Sử Tĩnh lười nói nàng.

Bang chủ Thương Hải bang nổi tiếng là lão cổ hủ, Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình chẳng có chút khả năng nào cả. Nhưng tình cảm thời niên thiếu, chỉ cần thời gian trôi đi, tất cả đều sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu. Bây giờ nếu bà đóng vai ác, chưa biết chừng sẽ đẩy nữ nhi tới bên cạnh Cố Thiếu Bình.

"Được rồi, còn ai muốn đi nữa, cũng có thể rời đi" Khúc Cửu Nhất cảm thấy người ở đây hơi nhiều rồi, cứ chen chúc mãi như thế, không khí cũng lẫn nhiều mùi.

Khúc Cửu Nhất vừa nói xong, chưa được bao lâu, cũng có một số môn phái rời đi.

"Nếu cung chủ Toái Ngọc Cung đã tự mình tới đây, lão Thiết ta không tham gia nữa" Thiết đại đương gia không quá muốn đối đầu với Toái Ngọc Cung, tấm bản đồ còn có hai phần nữa mà, thay vì ở đây đấu giá với người ta, không bằng đợi tấm bản đồ xuất hiện đủ cả rồi, bản thân lại tính toán đi lấy lại nhanh hơn nhiều.

"Khúc cung chủ, nếu có rảnh, chi bằng tới Kim Phong tiêu cục của ta làm khách, Tạ thần y biết đường" Nói xong, Thiết đương gia đưa thuộc hạ của mình lần lượt rời khỏi đây.

Rất mau, ở đây chỉ còn lại Phù Dương Sơn, Phái Trường Phong, Liễu Diệp Bang và Phái Lạc Anh mà thôi.

Rất rõ ràng, ngoài Phù Dương Sơn ra, ba môn phái kia dường như cũng có ý tiếp tục trang giành tấm bản đồ này.

"Phù Dương sơn chủ ra tay hào phòng lắm" Kỳ Liễu Diệp chống tay đứng dậy, lại chẳng có chút sợ hãi nào, "Khúc cung chủ, tấm bản đồ này Liễu Diệp Bang ta có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Ta ở lại không vì gì khác mà vì muốn bàn chuyện kinh doanh với Khúc cung chủ ngươi"

"Bằng lòng lắng nghe" Kinh doanh tốt chứ, y thích nhất là kinh doanh.

"Toái Ngọc Cung ở sa mạc, xung quanh có không ít nước nhỏ nhưng hàng hóa của những nước nhỏ này luôn luôn có thể bán được giá tốt ở nước ngoài, không biết Khúc cung chủ có muốn hợp tác với Liễu Diệp Bang ta, cùng nhau kinh doanh không? Về lợi nhuận, chúng ta chia nhau sáu bốn là được"

Kỳ Liễu Diệp đưa ra cái giá này cũng không tính là thấp.

Kinh doanh ấy, quan trọng nhất là tàu biển và đường biển, Liễu Diệp Bang nhiều năm ở trên biển, đối với đường biển đã là xe nhẹ chạy đường quen còn Toái Ngọc Cung lại tới từ sa mạc không có nước, không hề quen thuộc với đường biển, cho dù có hàng hóa, bán không được cũng chỉ có toi công.

Do đó, chia theo tỉ lệ sáu bốn đã coi như khá hậu rồi.

Phải biết Liễu Diệp Bang hợp tác với các thế lực khác đều chia bảy ba hết.

"Toái Ngọc Cung ta sáu, Liễu Diệp Bang ngươi bốn thì đồng ý với ngươi" Khúc Cửu Nhất không tin có cục vàng nào miễn phí, bèn đảo ngược lợi nhuận của đôi bên.

"Khúc cung chủ lẽ nào không muốn đàm phán kinh doanh với chúng ta?" Kỳ Liễu Diệp tò mò hỏi.

"Không phải" Khúc Cửu Nhất lắc lắc đầu, "Thực ra từ khi Liễu Diệp Bang xuất hiện ở đây ta đã thấy lạ rồi. Liễu Diệp Bang các ngươi giao thương trên biển lại tới vì một tấm bản đồ, thậm chí mới nãy còn dùng ba chiếc thuyền ra để trao đổi với ta. Bây giờ lại muốn hợp tác với Toái Ngọc Cung ta, chắc chẳng đơn giản chỉ vì Toái Ngọc Cung ta nắm trong tay một số nước nhỏ đâu" Khúc Cửu Nhất nghĩ nghĩ, lại đưa ra suy đoán, "Chắc không phải Liễu Diệp Bang gặp phải hải tặc, tổn thất không ít cho nên mới hy vọng mượn sức của Toái Ngọc Cung ta chứ?"

Lời này vừa dứt, sắc mặt của Kỳ Liễu Diệp tái mét.

Chuyện bọn họ gặp phải hải tặc là cơ mật trong bang, Khúc Cửu Nhất sao biết được?

Ơ kìa, thật à?

Khúc Cửu Nhất khẽ cười.

Cái đấy có gì khó, giao thương trên biển chắc chắn sẽ gặp cướp biển mà. Xã hội hiện đại không phải có một bộ anime với nhóm fan đông đảo nói về chuyện này sao?

Có rồi, Toái Ngọc Cung y cũng dứt khoát thành lập một lực lượng trên biển.

Tới lúc ấy, người nào cũng phải đội một cái mũ rơm.

Trở thành vua hải tặc trong thế giới võ hiệp hình như cũng khá ổn.

Kỳ Liễu Diệp có chút do dự.

Đây dù gì cũng chẳng phải chuyện nhỏ mà liên quan tới lợi ích quan trọng của Liễu Diệp Bang bọn họ.

"Ta có thể giúp Kỳ bang chủ giải quyết một phiền phức"

Vào lúc ấy, Kỳ Liễu Diệp chợt nghe được tiếng truyền âm bí mật của Khúc Cửu Nhất.

Sắc mặt của Kỳ Liễu Diệp chợt biến, lại không nói gì tiếp.

"Bang chủ rất cần Tiêu Dao hoàn đúng không. Lúc Phù Dương sơn chủ đưa một hộp ra, ngươi liếc mắt thêm vài lần! Cũng đúng, kiếm sống trên biển chẳng dễ dàng"

"Tiêu Dao hoàn bình thường không có hiệu quả lớn với ta, cơ thể ta vốn không có vấn đề gì, chỉ là bởi vì suốt năm lang bạt ở trên biển, khí nóng có hơi nặng mà thôi" Kỳ Liễu Diệp cũng truyền âm lại, bây giờ giàu có mạnh mẽ, đương nhiên sẽ chẳng vì vài câu nói của Khúc Cửu Nhất mà thay đổi.

"Nếu là loại đặc biệt thì sao?" Khúc Cửu Nhất tiếp tục nói, "Ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta và Tạ Tụ có quan hệ không đơn giản, trên thế giới này nếu có ai có thể trị được bệnh của ngươi, ngoài Tạ Tụ ra chẳng còn ai!"

Kỳ Liễu Diệp cuối cùng cũng có chút dao động.

Không sai, với năng lực của Tạ Tụ, ông tin là có thể.

"Ba mươi ngày" Lúc Khúc Cửu Nhất mê hoặc nhân tâm rất giống với ma quỷ đã lên kế hoạch từ lâu, "Trong ba mươi ngày này, bảo đảm thuốc vào hết bệnh"

"Ngươi còn sầu não vì một đêm không thể bảy lần? Ngươi còn suy sụp vì không thể duy trì lâu được? Chỉ cần ngươi tin ta, ta có thể giúp ngươi xử lý hết. Mà tất cả chỉ cần ta và ngươi đạt thành hiệp nghị, một lần thắng gấp đôi nha, Kỳ bang chủ!"

"Nghĩ đi, bây giờ ngươi trẻ tuổi khí lực lớn, thân phận cực cao, danh lợi tiền tài đều có, ngươi còn thiếu cái gì nào? Cái ngươi thiếu không phải là chút tự tin của nam tử sao? Chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác, ta bảo đảm có thể giống hệt như lúc trẻ, đêm nào cũng là tân lang, đại chiến từ đêm tới sáng cũng chẳng có vấn đề gì!"

Kỳ Liễu Diệp động lòng thật rồi.

Không có bất kỳ nam tử nào từ chối sự mê hoặc kiểu này cả.

"Nhỡ mà..."

"Không có nhỡ" Khúc Cửu Nhất nói chém đinh chặt sắt, vốn không cho con cá đã cắn câu này có cơ hội giãy ra.

Còn về Tạ Tụ, y đã lừa thành thói rồi.

Thế giới võ hiệp có gì quý nhất? Nhân tài!

Nhân tài độc nhất vô nhị như Tạ Tụ nếu không vét hết tiềm lực của hắn há chẳng phải là phung phí của trời rồi sao?

Còn về chuyện khác, sau này lại nói.

Dỗ Tạ Tụ không phải đơn giản sao?

Khúc Cửu Nhất thấy ý chí của Kỳ Liễu Diệp đã lung lay sắp đổ rồi, y quyết đoán đưa ra mồi câu cuối cùng.

"Thật không dám giấu, lĩnh vực này Tạ Tụ sành sỏi"

"Khúc cung chủ, chúng ta hợp tác vui vẻ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.