Sau khi Khúc Cửu Nhất uyển chuyển từ chối Phù Dương sơn chủ, lại tiếp tục thì thầm với Tạ Tụ.
Cũng hết cách, dù sao mấy người trong sân đánh tới đánh lui cũng vẫn chỉ có mấy chiêu đó, điều này khiến Khúc Cửu Nhất nghi ngờ với trình độ trung bình của nhân sĩ võ lâm.
Hửm?
Các lứa trẻ cùng tuổi có tiêu chuẩn như vậy? Trách sao bây giờ các môn phái vẫn để lớp người trước làm chủ bởi vì vốn là chẳng mấy ai có thể đánh. Tuy nói rằng chưởng môn của môn phái võ lâm không nhất định phải là người có võ công cao nhất trong môn phái nhưng ít nhất cũng không được quá kém. Chút công phu mèo ba chân đó, dù cho thế hệ trước muốn rời khỏi giang hồ thì chỉ e sớm hay muộn cũng bị bắt đứng ra thu dọn mấy cục diện rối rắm.
"Tạ Tụ, huynh nói xem có phải trình độ của những người này có hơi kém quá rồi không?" Khúc Cửu Nhất bất đắc dĩ nói, "Với chút công phu này, ta cảm giác chỉ cần một giây ta có thể loại được trăm người"
Tạ Tụ bất đắc dĩ liếc Khúc Cửu Nhất một cái, cũng lười dùng nội lực truyền âm, trực tiếp cúi đầu, nói bên tai Khúc Cửu Nhất, "Đây mới là trình độ bình thường của thiếu niên giang hồ. Đại đa số người giang hồ đều có tư chất bình thường, thiên tư ưu việt như cung chủ mới là hiếm thấy"
Nếu ai cũng giống như Khúc Cửu Nhất thì giang hồ sợ là long trởi lở đất rồi.
Người trong giang hồ đều bái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559912/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.