Nàng khờ thật, thật sự.
Từ lúc bắt đầu, nàng không nên mềm lòng giữ lại Hàn Thừa Nặc, nếu không giữ lại Hàn Thừa Nặc, nàng sẽ không bị cung chủ phát hiện sau đó bị phạt tới Dục Anh đường. Nếu không bị phạt tới Dục Anh đường, nàng sẽ không tới đây lấy lòng. Nếu chưa từng tới lấy lòng, bây giờ nàng sẽ không bắt gặp ánh nhìn tử vong của cung chủ.
Lương Hiểu Yến bây giờ hối hận tới xanh ruột.
Ý muốn sinh tồn quá mạnh khiến nàng lanh tay lẹ mắt bưng phắt cái ghế lên.
"Trưởng lão, ghế này thiếu một chân, ta dọn đi cho ngài" Nói xong, Lương Hiểu Yến bế cái ghế không hao tổn gì chạy nhanh.
Hửm?
Tạ Tụ có hơi khó hiểu, đang êm đẹp sao lại dọn ghế đi rồi?
"Tạ trưởng lão, Thiên Cực thần giáo dù sao cũng chẳng phải danh môn chính phái, Ngữ Độc Sử ở gần ta như vậy ta cũng đành thôi nhưng nếu nàng ta nhân cơ hội bắt huynh để uy hiếp ta, vậy thì không xong rồi" Khúc Cửu Nhất giải thích lần lượt, thật sự giống như vì suy nghĩ cho Tạ Tụ.
Ngũ Độc Sử đang kẹt ở bên trong không biết là có cần đi tới hay không tức thì sững sờ ngay tại chỗ.
Này này này, hai người các ngươi tranh giành tình cảm thì đừng cuốn theo người vô tội là ta vào trong chứ. Ta rất vô tội, ta không thích người thích nam đâu.
Hơn nữa, y thuật của Tạ Tụ thiên hạ vô song, võ công của hắn cũng chẳng hề yếu, nếu nàng ngồi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559904/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.