Quả là một dũng sĩ, có gan nhìn thẳng vào cuộc sống đầm đìa máu tươi.
Ví dụ như bây giờ, Khúc Cửu Nhất tùy tay cầm lấy một lọ đan dược đổ vào miệng.
Đương nhiên, y cũng chẳng phải đưa ra quyết định trong lúc hoảng loạn mà là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ trong khoảng thời gian ngắn.
Đầu tiên, y đã bách độc bất xâm, độc dược không có tác dụng gì quá lớn với y. Loại tuyệt thế kỳ độc không thể có bộ dáng bình thường như đan dược này nên Khúc Cửu Nhất có thể yên tâm ở mặt này.
Thứ hai, với tính cách của Tạ Tụ, nếu thực sự là đan dược tổn hại tới tính mạng hay thần trí của người khác, hắn không thể đặt ở trong hòm thuốc được. Dù gì Tạ Tụ cũng là đại phu hành y tế thế, cũng chẳng phải độc y. Dù là gia trưởng nhà thường cũng biết cất những thứ dược tiểu hài tử không được ăn đi cho kỹ, sao sẽ tùy tiện để người khác tìm ra được?
Cho nên, Khúc Cửu Nhất dám cá, dược ở chỗ này ăn vào có thể khiến y gặp một ít phiền toái nhưng chắc sẽ không quá lớn. Ảnh hưởng lớn nhất hẳn là cái cớ toàn vẹn cho Khúc Cửu Nhất, loại bỏ "tác dụng phụ" của thuốc tắm kia.
Đừng hỏi, hỏi thì có thể là trước đó đã ăn dược gì ảnh hưởng tới cơ thể.
Cái cớ hoàn hảo!
Tuy vậy, Khúc Cửu Nhất sẽ không nói vậy với quản gia.
"Quản gia chớ có sốt ruột, trước kia ta đã từng thấy bình dược giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559893/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.