Khúc Cửu Nhất chẳng màng tới sự ngăn cản của đám Sử Vô Song, cứ muốn đem người vừa thối vừa bẩn lại còn đang hấp hối này về.
Khi lên đường, vì sợ nam nhân này không chịu nổi chết ngắc ra, Khúc Cửu Nhất còn cố ý truyền một ít nội lực cho hắn để bảo vệ gân mạch.
Chưa chạm vào thì không biết chứ vừa chạm vào đã thấy khiếp sợ.
"Gân mạch đứt đoạn, còn trúng kỳ độc?" Khúc Cửu Nhất nhìn người vừa thối vừa bẩn này, cảm thấy mình nhặt được bảo vật rồi, nhìn sao cũng chẳng phải người thường mà.
Nếu là người bình thường, bị thương thành như này chỉ e đã sớm chết rồi. Nhưng chưởng quầy kia nói, khi ở trọ, người này thoạt nhìn chẳng có vấn đề gì. Chỉ e lúc đấy nội lực của hắn còn chưa tiêu tan hết, hẳn là còn có thể áp chế thương thế của mình. Chỉ tiếc, thân thể của hắn như cái hồ bị rỉ nước, dù nước trong hồ có nhiều bao nhiêu thì sau cùng, cũng còn lại bao nhiêu chứ?
"Cung chủ, ngài mau lau lau tay" Sử Vô Song vội vàng đi tới lau tay cho Khúc Cửu Nhất.
Các nàng tốn một khoản tiền mới mời được mấy thôn dân bằng lòng dùng xe đẩy đẩy người này về, ngay cả những người đó cũng chẳng muốn chạm vào người này mà cung chủ lại chẳng chê, còn dùng tay chạm vào, dơ biết bao chứ.
"Việc này nhỏ thôi" Khúc Cửu Nhất cảm thấy vận may của mình đúng là rất khá, chẳng qua ra cửa thôi mà còn nhặt được người như vậy?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559867/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.