Chương trước
Chương sau
"Khúc cung chủ, mấy ngày này ngài ở Thủy Vân môn hẳn cũng khá thích, vậy đi, ta cũng chẳng vòng vo nữa, có gì nói thẳng" Hách chưởng môn vốn định dùng nước ấm nấu ếch xanh, chậm rãi moi tin từ Khúc Cửu Nhất.

Nhưng từ lúc bọn Khúc Cửu Nhất ở Thủy Vân môn, ba ngày thì hai ngày gây chuyện. Hoặc là đệ tử Toái Ngọc Cung họ dập tắt ý chí của đệ tử Thủy Vân môn bọn họ hoặc là Khúc Cửu Nhất thi triển võ công khiến những đệ tử đó chấn động tới mức không cầm được kiếm... Cứ tiếp tục như vậy, Thủy Vân môn bọn họ chưa chiến đã bại rồi.

"Hách chưởng môn đúng là có hàm dưỡng tốt, vậy mà có thể nhẫn nhịn tới giờ mới hỏi ta" Khúc Cửu Nhất nhịn không được muốn cho đối phương một tràng pháo tay, "Có gì nói đó, Hách chưởng môn cứ việc hỏi, ta chắc chắn sẽ nghiêm túc trả lời"

"Phần bản đồ gần đây lan truyền khắp thiên hạ rốt cuộc có phải do Toái Ngọc Cung tuồn ra hay không? Ngươi cố ý thả tin, chỉ hướng tin tức về phía Thủy Vân môn và Phá Sơn môn ta, tới tột cùng là có ý gì?" Hách chưởng môn trong những ngày này đã phát hiện, muốn moi được tin từ miệng của Khúc Cửu Nhất chắc chắn phải hỏi thẳng mới được. Nếu không, Khúc Cửu Nhất sẽ giả ngu với ngươi tới cùng, sau cùng cũng chẳng chủ động trả lời ngươi.

Toái Ngọc Cung chờ được nhưng Thủy Vân môn không chờ nổi.

Mấy ngày này, bọn họ đã bắt được không biết bao nhiêu người giang hồ có ý đồ trà trộn vào tông môn bọn họ tìm phần bản đồ thật rồi.

"Hách chưởng môn nghe được lời đồn này từ đâu vậy?" Khúc Cửu Nhất tỏ vẻ tức giận, "cạch" một tiếng đứng dậy, "Toái Ngọc Cung ta hoàn toàn trong sạch, tuyệt đối không thể để bị bôi nhọ không như vậy được!"

Mí mắt của Hách chưởng môn giật giật, không ngờ chính mình nói tới mức này rồi mà Khúc Cửu Nhất còn phủ nhận?

"Khúc cung chủ, dám làm dám chịu mới là khí tiết người trong giang hồ chúng ta nên có!"

"Hách chưởng môn, cái này ngài không phải dò hỏi mà đang vội vàng muốn định tội cho Toái Ngọc Cung ta" Khúc Cửu Nhất cười lạnh, "Ngươi nói đây là do Toái Ngọc Cung làm, vậy ngươi nói ta nghe, có nhân chứng vật chứng gì không?"

Nếu là có, nào còn cần hỏi như thế? Hắn trực tiếp mang chứng cứ tới cửa là được.

"Việc này đột nhiên nhắc tới chúng ta và Phá Sơn môn mà gần đây, có thù oán với chúng ta chỉ có Toái Ngọc Cung mà thôi"

"Lời này rất thú vị. Nếu Toái Ngọc Cung ta thực sự có thù với các ngươi, ta sao sẽ ngồi ở nơi này?" Khúc Cửu Nhất phản bác, "Còn nữa, hai môn phái của các ngươi đứng vững chân trên giang hồ nhiều năm, chỉ e người đắc tội nhiều không đếm xuể. Toái Ngọc Cung ta chưa bao giờ tùy tiện gây khó dễ cho người cùng đạo, tuyệt đối không làm chuyện hại người mà chẳng ích ta. Nếu ta có trong tay tấm bản đồ, cứ cầm đi bán đấu giá không phải tốt hơn sao? Dù sao chuyện như vậy, ta cũng đã làm hai lần rồi"

Hình như.... Hình như cũng có lý.

"Theo ta thấy, Hách chưởng môn không thể chỉ giới hạn phạm vi ở chỗ Toái Ngọc Cung ta. Nếu ngay cả ngài cũng nghĩ như vậy, chỉ e Kỷ chưởng môn của Phá Sơn môn cũng nghĩ như v ậy. Ngươi ta đều là chính đạo võ lâm, nếu ba phái chúng ta có hiềm khích, tàn sát lẫn nhau, người được lợi cuối cùng là ai?" Khúc Cửu Nhất không hề có tí gánh nặng tâm lý nào ném thẳng nồi cho Hồng Liên đạo.

"Khúc cung chủ có dám thề?" Hách chưởng môn thấy lời của Khúc Cửu Nhất khá chính xác, trong lòng đã tin ba phần. Nếu nói chuyện này là do Hồng Liên đạo làm thì cũng không phải không thể.

"Có gì không dám?" Khúc Cửu Nhất giơ ba ngón tay, thề với trời, "Khúc Cửu Nhất ta lập lời thề tại đây, nếu việc của tấm bản đồ thực sự là việc do Toái Ngọc Cung ta làm thì phụ mẫu ta chết hết, đoạn tử tuyệt tôn!"

"Khúc cung chủ, không tới mức ấy" Hách chưởng môn thấy Khúc Cửu Nhất thề nặng như vậy, trong lòng đã tin bảy tám phần.

Nhân sinh trong đời, quan trọng nhất là phụ mẫu thê nhi, Khúc Cửu Nhất lại dám thề như vậy có thể thấy được sự thành khẩn trong lòng y.

"Phải vậy" Khúc Cửu Nhất nở nụ cười chân thành, "Nếu có thể giải quyết hiểu lầm đôi bên là tốt nhất. Nếu Hách chưởng môn không để ý, không thì thay ta nói vài lời giải thích với Kỷ chưởng môn"

"Nên vậy, nên vậy" Hách chưởng môn đã có hơi áy náy.

Khúc Cửu Nhất nở nụ cười mỹ mãn.

Người trong giang hồ đúng thực là tin thứ như lời thề.

Dù sao Khúc Cửu Nhất chẳng tin.

Cho dù tin thì cũng chẳng phải y lấy tính mạng mình ra thề.

Phụ mẫu chết hết, nếu có thể đạt thành thì y quả thực phải cảm tạ ông trời đã thay y trừ bỏ một mối họa lớn. Còn về đoạn tử tuyệt tôn gì đó... Nói đùa, y đã định ở cạnh Tạ Tụ rồi, y muốn sinh hài tử mới là giả ấy.

Y lại chẳng phải người song tính thật, không có chức năng sinh hài tử.

Cực Lạc sơn trang.

Khúc Thu Thủy đột nhiên cảm thấy một trận rét lạnh.

"Thu Thủy, có phải nàng không thoải mái ở đâu không?"



"Nếu không ta châm cứu cho nàng một lúc"

"Ta xoa bóp cho nàng nhé"

....

Bên cạnh, mấy nam tử trẻ tuổi tuấn mỹ mặc đủ các kiểu y phục xum xoe với Khúc Thu Thủy.

Ở một đầu khác, một nam tử hắc y, nét mặt lạnh lùng nhìn cảnh tượng bên trong.

Dung mạo của Khúc Thu Thủy nhìn qua chẳng khác nữ tử đôi mươi, ở trên người bà ấy có nét mỹ mạo của thiếu nữ và sự phong tình của thục nữ, khí chất đa tình rồi lại kèm thêm sự thanh lãnh, hơn nữa, thủ đoạn của bà ta hơn người, thường sẽ bày ra một mặt hoàn toàn trái với dung mạo, ở trong hoàn cảnh phong bế như này rất dễ chiếm được vị trí lãnh đạo.

Mà những nam nhân cũng cùng bị nhốt ở đây rất dễ sa vào từng bước của Khúc Thu Thủy, sa vào sự mê luyến không thể kiềm chế nổi với bà ta.

Thích kẻa mạnh là bản năng của nhân loại.

Khúc Thu Thủy mạnh nhất, cũng đẹp nhất ở đây, nếu nàng thi thoảng ôn nhu, có tình với ngươi, ngươi sẽ cho rằng mình là người độc nhất vô nhị trong lòng bà ta. Dần dần, bất kể nàng làm cái gì, ngươi cũng đều cảm thấy bà có nỗi khổ riêng, cũng sẽ tin chính mình mới có thể là người bầu bạn tới cùng với bà ta.

Với thủ đoạn này có thể xưng là mạnh hơn nhiều so với những lãng tử tự cho là phong lưu, đi khắp nhân gian này kia.

Thậm chí, bản lĩnh đùa giỡn lòng người như vậy khiến hắc y nam tử nhớ tới người khiến hắn lưu lạc tới đây.

Đệ đệ tốt của hắn.

Cũng cùng là nghĩa tử mà Hồng Liên đạo đạo chủ thu nhận, thời gian mình nhập môn còn sớm hơn cả hắn, cố tình lại là hắn ngồi trên vị trí thiếu chủ. Ngay khi hắn ta bỏ hết tất cả để rời khỏi Hồng Liên đạo làm người bán đèn lồng gì đó, vị trí thiếu chủ Hồng Liên đạo trước sau cũng chưa từng thay đổi.

Ai có thể chịu phục?

Chỉ là không ngờ, chỉ thiếu một bước thôi mà mình lại bị đưa tới đây, ở cùng chỗ với nữ ma đầu Khúc Thu Thủy này.

Bây giờ, Khúc Thu Thủy biết tay hắn nắm giữ thông tin về trận pháp để rời khỏi Cực Lạc sơn trang, hơn nữa tâm trí hắn cứng cỏi không chịu khuất phục dưới dâm uy của Khúc Thu Thủy, Khúc Thu Thủy có hứng thú với hắn nên mới miễn cưỡng để hắn ở đây cho qua ngày.

Nhưng ngày tháng càng dài, chỉ e Khúc Thu Thủy sẽ chẳng dễ dàng buông tha cho hắn.

Mà đúng lúc này, hắn lại nhận được tin tức truyền tới từ Hồng Liên đạo.

Nếu hắn có thể thuyết phục được Khúc Thu Thủy ra ngoài đối phó với Khúc Cửu Nhất, vậy thì hắn có thể trở về Hồng Liên đạo!

Hắc y nam tử hiểu rõ, đây là âm mưu của người kia.

Nhưng biết rõ là âm mưu, hắn cũng cần phải nắm chắc cơ hội duy nhất để rời đi.

Hơn nữa, nếu Khúc Thu Thủy thực sự có thể nghe mình sai khiến, chờ bà ta đánh bại Khúc Cửu Nhất rồi, thu lại Toái Ngọc Cung đang phát triển lớn mạnh về tay mình. Tới lúc ấy, có bà ta ủng hộ, chưa chắc mình đã không thể thu Hồng Liên đạo vào túi, chẳng phải vẹn cả đôi đường rồi sao?

Dù sao cũng sẽ chẳng kém hơn hiện tại.

Nghĩ tới đây, nam tử hít sâu một hơi, chủ động đi tới trong tầm mắt hâm mộ ghen ghét của bọn nam tử, tới trước mặt Khúc Thu Thủy.

"Khúc cung chủ, ta có cách để ngươi rời khỏi Cực Lạc sơn trang này nhưng trước đó, ta cần phải kể rõ cho ngươi nghe về chuyện của nhi tử ngươi, Khúc Cửu Nhất..."

Sau khi Tạ Anh vào được Kim Phong tiêu cục, lá gan lớn hơn nhiều.

Mặc cho những người giang hồ này nói gì, bọn họ đều chẳng trì hoãn việc mở đại hội võ lâm, ngược lại còn hấp tấp đi mời khắp các môn phái thiên hạ, cho dù là những tiền bối đã bảy, tám chục tuổi trong tít núi sâu rừng già cũng được bọn họ gửi thiệp tới.

Kim Phong tiêu cục dùng hành động thực tế để nói với nhân sĩ võ lâm, mở đại hội võ lâm, họ nghiêm túc.

Khúc Cửu Nhất vốn còn muốn dẫn Tạ Tụ qua bên Phá Sơn môn dạo mấy vòng nhưng đáng tiếc là thời gian không còn, chỉ có thể đi Kim Phong tiêu cục trước.

Nghe nói, danh túc* giang hồ được mời đến đại hội võ lâm cũng không ít.

*Từ này có nghĩa là người có danh vọng, thường để chỉ các tiền bối lớn tuổi

Ví dụ như "Mạc Bắc thất quỷ" đã từng thoái ẩn giang hồ 20 năm trước nhưng từng dùng "Kim Chung Tráo Tư Đồ Vĩ Vi", khổ luyện tới cùng mới cứng rắn chống lại được Khúc Thu Thủy, còn cả "Tuyết Trung Đao" đã từng đại chiến bảy ngày bảy đêm với tông sư, còn cả sát thủ giỏi giang nào đó và trưởng lão môn phái nào đó...

Nói ngắn hơn là đều là người có chút danh tiếng nhưng dù sao cũng là mấy người có lợi hại tới đâu cũng chẳng có mấy ai biết.

Chỉ để hù dọa đám tiểu bối giang hồ mà thôi.

Đối với những việc này, Khúc Cửu Nhất thực ra không quá quan tâm

Thứ y thực sự quan tâm là một tin tức khác, giang hồ đồn rằng Bách Hiểu Sinh, thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi kia đang định thông qua đại hội võ lâm lần này viết lại bảng xếp hạng võ lâm, bao gồm cả bảng xếp hạng cao thủ, bảng xếp hạng vũ khí, bảng xếp hạng mỹ nhân, vân vân.

Viu viu...

Bách Hiểu Sinh.

Nếu nói thế giới võ hiệp không thể không có "Một bầu rượu, một đĩa màn thầu, một đĩa bò sốt tương" thì giang hồ đương nhiên cũng không thể không có Bách Hiểu Sinh.

Không có Bách Hiểu sinh thì vũ khí giang hồ phải xếp hạng như nào? Trên giang hồ nhiều cao thủ như vậy, ai mới có thể là đệ nhất thiên hạ thực sự? Giống như trong lòng một ngàn người thì có một ngàn Hamlet vậy, trong lòng những người giang hồ khác nhau đều có một thiên hạ đệ nhất khác nhau.

Mà bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh cho dù không thể khiến ai cũng tâm phục khẩu phục nhưng ít nhất cũng được số đông tán thành. Nếu có thể một đêm bước lên bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh này thì mới coi như thực sự nổi tiếng.

Ví dụ như Khúc Thu Thủy, năm năm liền đều là tông sư top 3 trên bảng xếp hạng võ công.

Nếu hai đại lão tông sư còn lại có trạng thái bất ổn hoặc bị bệnh gì đó, vị trí của Khúc Thu Thủy còn có thể dịch lên một bước.

Đây cũng là chỗ để Toái Ngọc Cung tự tin tung hoành trong giang hồ bao năm qua.

Nhưng bây giờ, trên bảng võ lâm này, người thì mất tích, người thì chết già, còn có mấy người chưa từng ra mặt. Nhưng thực ra Khúc Cửu Nhất người sau vượt người trước, bây giờ, ở trên chắc chắn cũng có một vị trí nhỏ của y.

Truyền thuyết kể rằng, bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh 5 năm đổi một lần, dù sao thu thập tin tức cũng cần thời gian, 5 năm đại khái là ngày tháng bộc lộ tài năng của các thiếu niên anh hùng thế hệ mới.

Bây giờ, còn chưa tới bốn năm mà Bách Hiểu Sinh đã tiến hành xếp hạng qua đại hội võ lâm, thực sự có chút đặc biệt. Nhưng mọi người cũng hiểu được, dù sao chuyện trong bốn năm này cũng khá nhiều.

Ba người đầu trong bảng xếp hạng không hề lộ diện rồi sau đó những ngôi sao mới nổi kéo tới ùn ùn không dứt. Chỉ riêng cao thủ của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo cũng đủ để quét sạch cả bảng xếp hạng hiện có trên giang hồ.

Bởi vậy, mọi người đều ngóng trông mong chờ, hy vọng có thể sớm thấy được bảng xếp hạng mới này của Bách Hiểu Sinh.

Những người có khả năng tiến vào bảng "tân tú giang hồ" "mỹ nhân giang hồ" gần đây càng thêm rục rịch, chuẩn bị khai chiến.

Chẳng những giá trị mài vũ khí của thợ rèn cũng thăng cấp mà những tiệm son phận gần các môn phái cũng ùn ùn khách tới khách ra.

"Tạ Tụ, huynh vượt lên cả đám đại phu Vi Hà sơn lấy được vị trí đệ nhất thần y thiên hạ chính là Bách Hiểu Sinh xếp cho huynh vào bốn năm trước. Huynh có từng gặp qua Bách Hiểu Sinh này chưa?"

Nói trở về, Bách Hiểu Sinh thực ra chưa chắc đã là một người cụ thể nào đó, cũng có thể là một tổ chức hay gia tộc nào đó. Chủ yếu là hình tượng võ hiệp khác nhau thì miêu tả về Bách Hiểu Sinh cũng khác nhau.

Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất không thể dùng suy đoán bình thường để cân nhắc.

Nhưng Tạ Tụ có lẽ sẽ biết được điều gì.

"Chưa gặp" Tạ Tụ khẳng định lắc đầu, "Nhưng trước khi có bảng xếp hạng, liên tục có vài người mắc nghi nan tạp chứng tới tìm ta. Theo như bọn họ nói, trước đó bọn họ cũng từng tới Vi Hà sơn nhưng chẳng ai chữa được cho họ. Sau khi ta chữa khỏi cho họ xong không lâu thì liền có bảng xếp hạng. Ta cũng từng nghi ngờ những người này có phải do Bách Hiểu Sinh tìm tới hay không nhưng tiếc là ta chưa từng dò hỏi địa chỉ của người bệnh nên sau muốn tìm cũng chẳng thể làm gì"

"Nói như vậy, bảng xếp hạng của Bách Hiểu Sinh thực ra rất nghiêm túc" Người của Vi Hà sơn không thể chữa được mà Tạ Tụ lại chữa được hết, nghiễm nhiên Tạ Tụ là thần y đệ nhất thiên hạ rồi.

"Đợi đã, huynh không phải là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ rồi sao?" Khúc Cửu Nhất đột nhiên nhìn chằm chằm vào hai mắt Tạ Tụ, "Cái này xếp như nào?

Chẳng lẽ, Bách Hiểu Sinh kia còn tới trước mặt Tạ Tụ, nhìn chằm chằm Tạ Tụ mấy ngày mấy đêm.

Thế thì không được.

Nhỡ năm này lại tới như thế thì Khúc Cửu Nhất không dám đảm bảo chính mình có thể đánh chết người ta luôn hay không.

Để giang hồ chẳng còn nhân vật Bách Hiểu Sinh này nữa.

"Cái này không phải do Bách Hiểu Sinh xếp" Tạ Tụ bất đắc dĩ đỡ trán "Vốn Bách Hiểu Sinh xếp mỹ nhân đệ nhất thiên hạ là Lâm cô nương "Lâm Phương Chân" của Dương Châu Bách Hoa lâu. Có một lần nàng mắc bệnh nặng, tìm kiếm danh y khắp cả thiên hạ. Lúc ấy, ta vừa mới ra khỏi Tạ gia không lâu, lập tức tìm tới chữa trị cho nàng. Lúc ấy, nét mặt nàng tái nhợt, khi nhìn thấy ta lại nói "thần sắc ta ốm yếu lại chẳng bằng ngươi hào quang rọi người", kết quả người trong giang hồ nghe nhầm đồn bậy liền biến thành Lâm cô nương thấy ta rồi lại tự thấy hổ thẹn không bằng, nhường lại tên tuổi mỹ nhân đệ nhất thiên hạ lại cho ta"

Lời đồn giang hồ thực sự hại người rất nặng.

Tình huống thực tế lúc ấy là bởi vì danh hiệu này mà Lâm cô nương không thể ở cạnh tình nhân của nàng ấy cho nên khi lời đồn nổi lên bốn phía, nàng ấy không những không chủ động làm sáng tỏ mà ngược lại còn xin Tạ Tụ cứ nhận như vậy. Đã không bị kìm hãm với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, nàng ấy liền mất đi sức hấp dẫn với các nhóm quyền quý, đương nhiên có thể thoát thân rời đi cùng tình lang.

Tạ Tụ nghĩ nghĩ, nếu mình gánh một cái hư danh là có thể thành toàn cho một đôi tình nhân thì nhận lấy cũng chẳng sao.

Vì thế liền biến thành như bây giờ.

Đương nhiên, cũng vì dung mạo của Tạ Tụ cân được tên tuổi này, nếu không cũng sẽ không có lời đồn như vậy.

"Danh tiếng chính là như vậy, người muốn thì cả đời muốn ở trong đó, người không muốn lại cảm thấy nó là gánh nặng" Khúc Cửu Nhất nghe xong nhịn không được cười phá lên, "Bảng võ công gì đó ta khó nói được nhưng bảng mỹ nhân thì ta nghĩ huynh sẽ thực sự được xếp ở trên đó, áp hết mọi mỹ nhân"'

Tạ Tụ liếc mắt kỳ quái nhìn Khúc Cửu Nhất, "Ta thực ra hy vọng bên trên đừng có ta. Bảng mỹ nhân giang hồ trước nay chỉ có nữ tử"

"Có lẽ bắt đầu từ huynh sẽ phá lệ" Khúc Cửu Nhất sờ sờ cằm, "Tới lúc ấy, nếu ta là đệ nhất thiên hạ về võ công, nắm tay mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nói ra cũng là người đi đầu trước nay chưa từng có"

Bởi vậy, Khúc Cửu Nhất cảm giác mình phải nỗ lực nha.

Bên Tạ Tụ lại chẳng quá lo lắng nhưng chính mình có thể trở thành thiên hạ đệ nhất hay không cũng không dễ nói, dù sao Hồng Liên đạo rốt cuộc có bao nhiêu nội tình thì Khúc Cửu Nhất cũng không biết.

Còn Phàn Đình khi tiếp cận với đệ tử Phá Sơn môn không cẩn thận đụng phải cái đinh Hồng Liên đạo giấu bên trong. Bây giờ, đối phương đang nghĩ cách kéo Phàn Đình vào Hồng Liên đạo đấy!

Trước kia thực ra không thấy được rằng Phàn Đình hình như có may mắn khi nằm vùng như thế.

Khúc Cửu Nhất đương nhiên không chịu buông tha cơ hội này.

Cũng đóng gói cả Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách theo cùng luôn, để Phàn Đình có toàn quyền chỉ huy, nếu bọn họ đều có thể trà trộn vào Hồng Liên đạo thì là tốt nhất. Vô dụng hơn thì ba lấy hai, ít nhất có hai người vào được.

"Cung chủ, đại hội võ lâm lần này chúng ta có cần phòng bị nhiều hơn không?" Tuyết Tiêu Tiêu tới xin chỉ thị.

Hết cách, đại hội võ lâm lần này có trận thế còn lớn hơn những gì bọn họ tưởng, ngay cả Bách Hiểu Sinh của giang hồ cũng vào đó, có thể thấy được người trong giang hồ đều chú ý tới lần gặp mặt này.

Hồng Liên đạo cũng vậy mà Toái Ngọc Cung cũng thế, bọn họ cần phải hiển lộ thực lực của mình tại đại hội võ lâm lần này thật tốt mới có thể trấn áp được các môn phái võ lâm khác.

Hai phe chính tà chỉ e đều thả ra toàn bộ chiến lực của mình.

Tới lúc ấy náo nhiệt rồi.

Tuy Toái Ngọc Cung không sợ họ nhưng cây to đón gió, không thể không phòng.

"Cần, vẫn phải cần" Khúc Cửu Nhất nghiêm túc tự hỏi một lúc, nhìn Tạ Tụ, "Tạ Tụ, làm phiền huynh lại luyện chế thêm một lô đan tránh độc nữa, tới lúc ấy hẳn là dùng tới. Thực ra những cao thủ bên ngoài giang hồ ta hầu như đều hiểu rõ. Duy chỉ có ba người khiến ta kiêng kị, một là nhân vật tông sư mà Hồng Liên đạo che giấu, còn những người như "tăng quét rác", "nữ tử áo vàng cổ mộ", những thế ngoại cao nhân bình thường không mấy xuất hiện nhưng vào lúc quan trọng lại từ trên trời giáng xuống"

Đại hội võ lâm sẽ là kiểu kịch bản này.

Hoặc là cho những thiếu niên thiếu nữ lập danh vọng, hoặc là để đám vai ác được thoải mái động tay chân hoặc là bị triều đình lợi dụng, vô dụng hơn thì cũng dính líu tới âm mưu 10, 20 năm nào đó, huyết án diệt môn vân vân.

Tóm lại, phàm là ai cũng cắm một chân vào trong.

Có thể nói là một nồi lẩu thập cẩm.

Thiếu bất cứ một nhân tố nào cũng chẳng thể coi là một đại hội võ lâm thành công.

Còn cả ranh giới chính tà, ân oán tình thù giữa si nam oán nữ gì đó, dây dưa yêu hận giữa minh chủ võ lâm và giáo chủ ma giáo đều chỉ có thể xem như một nét chấm phá trong đó.

Kịch bản quá nhiều, nếu Khúc Cửu Nhất muốn phòng bị tất cả thì lượng công việc liên quan có hơi lớn quá.

Chỉ có thể chọn trọng điểm.

Còn về các điểm nhỏ, nên thả thì thả.

"Tuyết Tiêu Tiêu, trước tiên người gọi một đám đệ tử có khinh công tốt, đi xem gần sân tổ chức đại hội võ lâm có vực sâu, sông hồ ao suối gì không, vẽ lại hết tuyến đường cho ta"

Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, còn có thể chạy trốn từ hai chỗ này, ngóc đầu trở lại, nói không chừng còn vớt được truyền thừa của cao nhân nào đấy!

"Rõ" Tuyết Tiêu Tiêu không hề có nghi vấn gì với sự dặn dò của Khúc Cửu Nhất.

"Còn nữa, dặn dò xuống dưới, nếu trong quá trình các đệ tử lên đường gặp được lão nhân, tăng lữ, mặc kệ là đòi tiền hay xin cơm đều phải khách khí đôi chút, không được dễ dàng nảy sinh xung đột với họ" Sợ là những thế ngoại cao nhân vừa xuất sơn cái gì cũng chẳng hiểu, nghe được ít tin tức liền cho rằng Toái Ngọc Cung là môn phái tà đạo tội ác tày trời gì, nếu đệ tử mình không cung kính với họ, tới lúc ấy có hiểu lầm thì rất khó giải thích rõ ràng được trong một chốc.

"Tuân mệnh" Tuyết Tiêu Tiêu vô cùng tin tưởng.

"Còn nữa, chuyện của Hàn Thừa Nặc không thể có lần hai" Khúc Cửu Nhất thở dài, "Hiểu Yên bây giờ còn đang ở Dục Anh đường, hy vọng rất nhiều đệ tử lấy đó làm gương"

Tuyết Tiêu Tiêu kiên định gật đầu.

Nàng sẽ không cho các sư muội có cơ hội để đánh mặt nàng nữa.

Đừng nói là giấu người dưới xe ngựa.

Ngay cả giấu trong rương hành lý, thùng dạ hương(gánh phân),thùng nước gạo, các nàng đều cố ý kiếm tra. Vì thế, các nàng còn mua hẳn chó săn được người huấn luyện, vô cùng mẫn cảm với những khí vị xa lạ, phòng ngừa có người xa lạ đi vào hoặc dịch dung.

Mắt người không thấy được nhưng mũi chó ngửi ra được.

"Còn cả che mặt, dùng khăn thơm cũng phải có đủ, miễn tới lúc đó người ta thả khói mê thì tất cả đều ngã" Khúc Cửu Nhất lại dặn dò một câu.

"Cung chủ yên tâm, chúng ta sớm đã chuẩn bị một rương gỗ nhỏ, bên trong là tất cả những thứ người đã nói qua, lúc nào cũng mang theo" Tuyết Tiêu Tiêu nhìn thoáng qua hướng Tạ Tụ, rương gỗ nhỏ có rất nhiều đồ đều do Tạ trưởng lão làm.

Khói mê gì đó, khụ khụ, các nàng không sợ vì rương gỗ nhỏ của các nàng cũng lén để rồi.

Thậm chí, còn có đệ tử cảm thấy có thể sẽ có rất nhiều nam nhân chất lượng tốt ở đại hội võ lâm nên lén để xuân dược trong rương gỗ, có rất nhiều.

Tuyết Tiêu Tiêu vốn cũng muốn để nhưng bất đắc dĩ lão Tam thực sự nhìn quá gắt gao.

Ài, hơn nữa, kỹ thuật trên giường của lão Tam cũng rất khá, tạm thời mình không có hy vọng đi tìm nam nhân khác rồi.

"Đại khái là như vậy, các ngươi lui xuống trước đi. Dựa theo kịch bản, mặc cho bây giờ chúng ta bố trí chu toàn bao nhiêu, tới lúc ấy cũng sẽ có chút sai sót" Khúc Cửu Nhất không khỏi thở dài, đây hẳn là ma chú của thứ tên là "đại hội võ lâm" đi.

Dù sao cũng sẽ có lúc chuẩn bị mấy cũng chẳng đủ.

"Rõ" Tuyết Tiêu Tiêu chỉ có thể lui về.

"Vừa rồi em nói có ba người khiến em lo lắng" Tạ Tụ đếm, "Em mới nói hai người, còn một người nữa, là ai?"

Khúc Cửu Nhất trầm mặc trong chốc lát, "Là Khúc Thu Thủy"

Nếu nói dẫn Khúc Thu Thủy ra khỏi Toái Ngọc Cung, để Toái Ngọc Cung rơi vào hỗn loạn, không có sức chú ý tới trận ganh đua trên giang hồ thì bây giờ, sự xuất hiện của Khúc Cửu Nhất không nghi ngờ gì đã quấy rối tất cả các bước của đối phương.

Bây giờ muốn ngăn chặn sự phát triển của Toái Ngọc Cung cũng chỉ có để Toái Ngọc Cung rơi vào nội loạn lần hai.

Còn có thời cơ nào thả Khúc Thu Thủy ra tốt hơn lần đại hội võ lâm này chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.