Đại hội võ lâm hôm sau, Tạ Tụ không định ra ngoài.
Một vòng vết đỏ trên cổ, dẫu có ra ngoài chỉ e cũng bị vô số ánh mắt đánh giá. Đến lúc đó, chỉ e đại hội võ lâm cũng chẳng tiến hành được nữa rồi.
Tất cả đều là thành quả cả một đêm của Khúc Cửu Nhất.
Nếu không phải thời gian và địa điểm không phù hợp, Khúc Cửu Nhất ra tay lột cũng gần như lột sạch quần áo của Tạ Tụ rồi.
Bên ngoài còn một đống đệ tử Toái Ngọc Cung đang dựng lỗ tai đấy!
Tạ Tụ không thể không cho chính mình uống mấy viên ninh thần thanh tâm đan mới áp được ngọn lửa bên trong.
Cũng may, tới sau nửa đêm, sau khi được Tạ Tụ "ra tay tương trợ", Khúc Cửu Nhất vẫn có hơi không tình nguyện yên tĩnh hơn.
Không sao cả, y phục đã cởi hơn một nửa rồi.
Sẽ tới lúc có thể cởi được hết ra.
Tiện tay, y còn để lại một quả dâu tây ở chỗ thủ cung sa!
Lần sau sẽ khiến thứ này biến mất hoàn toàn!
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tụ nhìn "thảm trạng" của mình trong gương liền biết hôm nay mình tám phần không ra ngoài được rồi.
Cho dù dùng dược để che, muốn điều chế nó cũng cần thời gian.
Từ trước tới nay, Tạ Tụ chưa từng nghĩ tới bản thân mình lại cần phải dùng tới thuốc bột để che vết thương.
Ngoài ra, một khi hắn ra ngoài, các đệ tử Toái Ngọc Cung đều sẽ hóng hớt "tình hình chiến đấu" của Tạ Tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559800/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.