Tuy rằng lão Tam không quá hiểu lời của Khúc Cửu Nhất nhưng cung chủ luôn nói đúng, hắn không cần nghi ngờ.
Lão Tam đồng ý rồi, còn tới lúc ấy chưởng môn phái Trường Phong sẽ nghĩ như nào thì chẳng phải thứ họ cần để tâm.
Sau khi ăn sáng xong, lại hóng hớt đủ rồi, Khúc Cửu Nhất mới chậm rãi dẫn người tới đại hội võ lâm. Còn về việc có tới trễ hay không, vội gì chứ, hôm qua y còn quang minh chính đại tìm thế thân lên thay mình, ở trước mặt bao người đổi chỗ cho nhau cũng chẳng có ai dám nói gì, huống chi là việc tới trễ cỏn con như vậy?
Có hai lần chữ không chỉ một, thiếu chủ Hồng Liên đạo Trần Thủy cũng tới muộn nhưng hắn tới muộn rõ ràng là không nghỉ ngơi tốt, đôi mắt còn đỏ hồng bất ngờ.
Chậc, thẳng ranh này chẳng lẽ hôm qua bị đả kích nhiều quá nên về khóc?
Không tới mức ấy chứ?
Khúc Cửu Nhất thầm nghĩ, nhìn sao cũng chẳng phải người yếu ớt mà.
Nhưng thực ra, bên Kim Phong tiêu cục, Trịnh Trí Gia còn không có biểu hiện trốn tránh như trước, đường hoàng ngồi bên cạnh Tạ Anh. Nhìn mặt Tạ Anh không thấy được bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự không muốn, làm những thiếu hiệp giang hồ không biết Trịnh Trí Gia lại có hảo cảm với Tạ Anh, đồng loạt trợn mắt tức giận nhìn Trịnh Trí Gia.
Không ngờ được rằng trong lòng Trịnh Trí Gia cũng rất không muốn.
Ngày hôm qua, hắn ta tiếp tục đuổi theo lão nhân Phàm Tâm, vốn chẳng tìm được người. Bây giờ đại hội võ lâm đã bắt đầu, lão nhân Phàm Tâm vẫn chẳng có tung tích gì cả. Kết quả, cũng chẳng biết là nơi nào truyền tin, nói lão nhân Phàm Tâm sẽ chọn người thừa kế y bát của ông ta trong đại hội võ lâm này, bởi vậy cố ý mời Bách Hiểu Sinh tới hỗ trợ.
Đùa cái gì vậy, lão nhân Phàm Tâm sao có thể có quan hệ gì với Bách Hiểu Sinh được?
Nhưng cố tình là hai người không liên quan gì với nhau khi tụ lại với nhau lại khiến người giang hồ tin tưởng.
Ngày đầu tiên của đại hội võ lâm, bọn họ chứng kiến tông sư Phù Tang Y Nguyên Thập Nhất Lang xuất hiện, đại hội võ lâm ngày thứ hai, bọn họ lại hóng được quả dưa to từ Lê Hoa sát và phái Trường Phong, ngày cuối cùng có chuyện lão nhân Phàm Tâm thu đồ đệ gì đó cũng chẳng giống như không thể được.
Bất tri bất giác, năng lực thừa nhận của người trong giang hồ lấp tức lớn hơn nhiều rồi.
Vốn dĩ tới ngày thứ ba, trọng điểm hẳn nên ở trên cuộc tỷ thí giữa đệ tử Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung. Nhưng vì lão nhân Phàm Tâm mà không ít chưởng môn các phái đều để các đệ tử ưu tú của nhà mình lên.
Cũng không phải không có khả năng mà.
Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo đều chẳng phải chính đạo giang hồ, cố tình bọn họ lại có hai tông sư trẻ tuổi tọa trấn. Lão nhân Phàm Tâm là đại tông sư duy nhất thiên hạ, muốn thu một đệ tử danh môn chính phái để dạy dỗ thành tông sư, sau đó sẽ đối kháng với người của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo, điều này vô cùng logic, chẳng có chút vấn đề gì cả!
Không thể không nói, những môn phái này nếu nghiêm túc thì thực sự có mấy người đáng xem.
Hệt như những thiếu hiệp trẻ tuổi nổi danh như "bát tú võ lâm", còn cả một ít đệ tử ít nổi cũng đánh ra dáng ra hình, rất chi nổi bật. Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung cũng có không ít đệ tử ưu tú vô cùng xuất sắc.
Còn ba người Lâm Hữu Tuệ, Hòe Hoa Khách và Phàn Đình cũng có biểu hiện rất xuất chúng làm Trần Thủy nhìn nhiều thêm mấy lần, nói vậy sau đại hội lần này sẽ được Hồng Liên đạo trọng dụng. Tuy Cố Thiếu Bình đại diện cho Thương Hải bang xuất chiến, thắng được vài trận nhưng mọi người đều biết thân phận con rể Toái Ngọc Cung của hắn nên vẫn tự động đặt hắn vào trận doanh của Toái Ngọc Cung.
Một buổi sáng gần như bình an trôi qua trong những trận đấu.
Nhưng cũng chỉ là gần như mà thôi.
Rất mau, những người trẻ tuổi trên đài luận võ đồng loạt mất sức, không thể chống đỡ được ngã ra đất, không dậy nổi, ban đầu còn tưởng là do nội lực hao hết nhưng dần dà, người trên khán đài cũng có tình trạng mất sức, mọi người mới phát giác chuyện chẳng đơn giản như vậy.
Nhưng mà vì sao chứ?
Mấy ngày này, đồ ăn, rượu họ dùng đều dùng ngâm châm thử độc, cũng có không ít môn phái giống với Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo, đều ăn lương khô tự chuẩn bị, cũng vẫn gặp tình huống như vậy.
Các đệ tử Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo tuy tốt hơn một chút nhưng cũng chẳng mạnh được tới mức nào.
"Cung chủ!"
Các đệ tử Toái Ngọc Cung vẫn cố gắng bám sát bên cạnh Khúc Cửu Nhất, nhỡ thực sự xuất hiện tình huống gì, các nàng cũng phải bảo vệ cung chủ cho tốt mới được.
Chỉ là các nàng không rõ, trên người các nàng đã mang theo tránh độc đan do Tạ trưởng lão nghiên cứu chế tạo ra rồi, cũng chẳng đụng chạm vào đồ vật bên ngoài, sao cũng trúng độc?
"Các ngươi đừng lộn xộn" Khúc Cửu Nhất cũng nhận ra nội lực của mình hơi tắc nghẽn nhưng dược như vậy cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới hắn, không dùng được một lúc nhưng vẫn có thể hành động được tự nhiên.
Đừng nói là Tạ Tụ không ở đây, cho dù Tạ Tụ ở đây cũng chẳng thể đảm bảo được việc hắn thông hiểu hết độc trong thiên hạ này. Ngay cả băng thiềm trong lòng y cũng chẳng phát tín hiệu cảnh cáo thì có thể thấy được dược trong sân bây giờ chắc chắn không phải thứ tầm thường.
"Chư vị làm sao vậy?" Trịnh Trí Gia khiếp sợ nhìn mọi người trong sân, "Nực cười, lại dám có người hạ độc với chư vị ở nơi này? Ta sẽ phái người tới bảo vệ sự an toàn cho chư vị!"
Nói xong, chưa đợi mọi người phản đối, Trịnh Trí Gia liền thả một ống pháo hoa lớn, pháo hoa sáng bừng trong không trung, chưa lâu sau, Khúc Cửu Nhất đã nghe được tiếng vó ngựa dồn dập.
Kỵ binh ít nhất cũng có hơn một ngàn!
"Trịnh công công hà tất phải làm bộ làm tịch?" Nội lực của Trần Thủy còn thâm hậu hơn so với Khúc Cửu Nhất nên khôi phục càng nhanh hơn, "Độc này là ngươi hạ. Ngươi ở chỗ này làm bộ làm tịch cũng chẳng qua vì để kéo dài thời gian mà thôi"
Trịnh Trí Gia là dạng người gì, Khúc Cửu Nhất và Trần Thủy sớm đã biết được.
Hồng Liên đạo cũng chưa đưa ra hết toàn bộ lực lượng, Toái Ngọc Cung cũng vẫn để nhân mã ở bên ngoài. Thực sự có kỵ binh bao vây tiêu trừ, với bản lĩnh của bọn họ, muốn lao ra ngoài cũng dễ như trở bàn tay. Tới lúc ấy, bọn họ dẫn người quay lại giết một lần nữa là được, cho dù đối đầu trực diện với triều đình, họ cũng chưa chắc sẽ thua.
"Là ngươi?"
"Công công?"
"Kim Phong tiêu cục, các ngươi có ý gì hả?"
.......
Các môn phái khác vừa nghe Trần Thủy nói vậy, vừa kinh ngạc vừa tức giận, ai không biết còn nghĩ là họ bày Hồng Môn Yến đấy? Kim Phong tiêu cục vậy mà lại để công công trong hoàng cung tới chủ trì đại hội võ lâm cho họ, nực cười thay họ chẳng hay biết gì, nói ra quả thực khiến người khác cười rụng răng!
Các đương gia của Kim Phong tiêu cục cũng đồng loạt im lặng.
Bọn họ vốn là người của triều đình, bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột cũng là lẽ thường, mấy người giang hồ này nói cái gì bọn họ cũng lười nghe.
"Trần thiếu chủ, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi" Trịnh Trí Gia thong thả đứng lên, "Dược này không phải ta hạ. Dược này chính là vị Tạ gia tiểu thư ở bên cạnh ta hạ"
Trịnh Trí Gia phất tay, nói rõ thân phận của Tạ Anh, "Cô nương bên cạnh ta tên là Tạ Anh, là muội muội ruột của thần y Tạ Tụ. Bây giờ, dược này là do thần y Tạ Tụ điều chế, cũng chẳng phải độc dược, chỉ là thuốc gây tê để tự bảo vệ mình, phòng thân mà thôi. Cũng chỉ là một canh giờ, sau sẽ tự khỏi, không có hại gì cho cơ thể"
Tạ Anh?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tạ Anh, như là không thể tin nổi.
"Chúng ta chẳng qua cũng là đáp ứng yêu cầu của mỗi người, chẳng có gì để nói cả" Tạ Anh chẳng phủ nhận, lại nhìn về phía Khúc Cửu Nhất, đường hoàng nói, "Khúc cung chủ, ngươi chiếm đoạt huynh trưởng của ta, còn hạ cổ trên người huynh trưởng của ta, lấy cớ ấy để huynh ấy phải luyện Tiêu Dao hoàn cho ngươi nhằm tóm được mối lợi nhuận kếch xù. Nếu không phải huynh trưởng và ta sớm đã nói trước với nhau, ta còn không biết được rằng ngươi sẽ ác độc tới mức như vậy! Nếu ngươi muốn đệ tử trên dưới Toái Ngọc Cung được bình yên thì phải hủy đi cổ trùng trên người ca ca ta, để huynh ấy được tự do!"
Cái gì?
Tiêu Dao hoàn là do thần y Tạ Tụ luyện chế?
Khúc Cửu Nhất vậy mà còn hạ cổ với Tạ Tụ?!
Người giang hồ đều bị tin tức Tạ Anh nói ra làm sợ ngây người, ngay cả ánh mắt Trần Thủy nhìn Khúc Cửu Nhất cũng có hơi không đúng.
Bọn họ còn tưởng Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ yêu nhau thật lòng, không ngờ là cưỡng ép cướp về?
Cũng đúng.
Thần y Tạ Tụ là quân tử nhất đẳng trên giang hồ, là đại phu được người người ca tụng, người ngưỡng mộ hắn nhiều không kể xiết, đang yên đang lành lại ở chung với Toái Ngọc Cung vốn dĩ đã rất kỳ quái rồi. Bây giờ, nghe thấy Tạ Anh nói như vậy họ cũng hiểu được phần nào.
Hóa ra, thần y người ta vốn chẳng bằng lòng thông đồng với Toái Ngọc Cung làm xằng làm bậy, chẳng qua là bị uy hiếp nên mới không thể không làm vậy thôi.
Đám người Tuyết Tiêu Tiêu và Sử Vô Song vốn còn có hơi tức giận, khiếp sợ nhưng sau khi nghe thấy Tạ Anh nói xong thì đồng loạt cúi đầu, tránh không cười thành tiếng.
Ờ, không cần giải thích.
Đây chắc chắc là vở kịch mà cung chủ và Tạ cô nương diễn với nhau.
Tạ trưởng lão và cung chủ rõ ràng là tình yêu đích thực, nào có ai hiểu rõ hơn các nàng chứ?
Khúc Cửu Nhất lại như là thẹn quá hóa giận sau khi nghe Tạ Anh nói, cơ thể gần như sắp đổ, "Ngươi thì biết cái gì? Ta và Tạ Tụ là thật lòng yêu nhau, hạ cổ thì sao? Tâm ý ta dành cho huynh ấy, chẳng lẽ ngươi không thấy sao? Chỉ cần huynh ấy không rời bỏ ta, huynh ấy sẽ chẳng gặp bất cứ nguy hiểm gì cả. Trái lại, nếu huynh ấy cứ quanh quẩn mãi trên giang hồ mới bị người khác làm hại!"
Tạ Anh như bị chọc giận bởi mấy câu đổi trắng thay đen này của Khúc Cửu Nhất, "Khúc Cửu Nhất, ngươi thực sự là mặt dày vô sỉ"
"Tạ cô nương ăn nói cẩn thận" Đương lúc Tạ Anh và Khúc Cửu Nhất cãi nhau kịch liệt, Trịnh Trí Gia làm người hòa giải, ngăn ở trước mặt Tạ Anh.
Bên ngoài, một ngàn kỵ binh đã bao vây đại hội võ lâm này, bảo đảm không sót một cái khe nào.
Những nhân sĩ giang hồ định chạy trốn hầu như đều trở thành vong hồn dưới kiếm của nhóm kỵ binh.
"Tạ cô nương, nơi này không cần tới ngươi nữa, mời ngươi xuống dưới ngồi nghỉ ngơi đi" Trịnh Trí Gia bất thình lình điểm huyệt đạo của Tạ Anh.
"Trịnh Trí Gia, ngươi định làm cái gì?" Tạ Anh nổi giận đùng đùng, "Ngươi muốn qua cầu rút ván? Mau giải huyệt đạo cho ta"
"Tạ cô nương, ngài vẫn nên chờ xem thì hơn" Trịnh Trí Gia chẳng hề nhìn nàng?
"Khúc cung chủ, Trần thiếu chủ, ta biết kỵ binh của ta không ngăn được hai vị. Cho nên, ta chỉ muốn làm giao dịch với hai vị mà thôi" Trịnh Trí Gia chậm rãi nói.
"Nực cười, một thái giám triều đình như ngươi, giao dịch với đám dân đen giang hồ như chúng ta làm gì?" Khúc Cửu Nhất cười khẩy.
"Trịnh công công, có chuyện gì đừng ngại, cứ nói thẳng" Trần Thủy thực ra lại muốn nghe lời Trịnh Trí Gia nói.
"Rất đơn giản" Trịnh Trí Gia khoanh tay đứng, trên mặt hiện rõ sự kiêu ngạo, hôm qua, ông ta nghĩ tới nghĩ lui suốt một đêm, phát hiện mình muốn hủy diệt giang hồ vẫn còn quá sớm. Chưa kể tới thực lực cường đạo của Toái Ngọc Cung và Hồng Liên đạo, dẫu có là đại tông sư như lão nhân Phàm Tâm cũng chẳng dễ chọc vào như vậy.
Nhưng nếu lùi một bước, có thể có nhiều đất để làm việc hơn.
"Ta nghe nói trên giang hồ có phần thứ ba của tấm bản đồ, nếu hợp nhất ba cái lại là có thể mở được kho báu. Cái ta muốn không nhiều lắm, chỉ cần giao tấm bản đồ ra đây, ta tự khắc sẽ đưa nhân mã rời đi"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]