Tạ Tụ hoàn toàn không biết bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ vừa đọc y thư, vừa đi nhìn lò dược đang trên lò mà thôi.
Sáng sớm tinh mơ, Khúc Thu Thủy đã dẫn theo các nam sủng rời đi, chỉ để lại một ít thuộc hạ ở đây. Trong mắt bà ta, Tạ Tụ đã bị bà ta phong bế huyệt đạo, hơn nữa lại vì bị Khúc Cửu Nhất hạ cổ nên mới ở lại bên cạnh Khúc Cửu Nhất, để hắn lại đây đúng lúc có thể nghiệm chứng lòng thành của Tạ Tụ.
Bởi vậy, Tạ Tụ không hề thấy căng thẳng.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Đối với Tạ Tụ, chỉ cần hắn ngây ngốc ở đây, đợi Khúc Cửu Nhất giải quyết xong mọi chuyện rồi tới đón hắn đi là được.
Tạ Tụ biết rất rõ mình đang làm gì.
"Ngươi hình như chẳng hề lo lắng" Tôn An đi từ ngoài vào, thấy bộ dáng yên tĩnh như thường của Tạ Tụ, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hắn đúng là trở về từ đại hội võ lâm.
Bây giờ, người trong đại hội võ lâm hầu như đều đuổi theo Phàm Tâm, Khúc Thu Thủy cũng ở trong đó. Tôn An vốn cũng muốn đi theo Khúc Thu Thủy nhưng đám nam sủng tuấn mỹ phi phàm bên cạnh Khúc Thu Thủy kia khiến hắn nhìn mà thấy phiền, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng hợp truy đuổi như vậy nên chỉ có thể tạm thời về đợi trước.
Chờ tới khi Tôn An trở về, thấy Tạ Tụ hoàn toàn không biết gì, trong lòng nảy ra chút hâm mộ, cũng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-chuong-mon-cua-mon-phai-toan-my-nhan/2559769/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.