Chương trước
Chương sau
Nói đùa, thứ thuốc sinh con này lại xuất hiện ở thế giới võ hiệp? Thế giới này bất ổn rồi.

Ăn thì không thể rồi, đánh chết cũng không thể ăn.

Khúc Cửu Nhất lén lút bấm tay, tính xem phá hỏng loại quả này như nào thì y mới có thể an toàn.

Nếu không nhỡ y không cẩn thận ăn nhầm mất thì phải làm sao?

Y không hề muốn trở thành song tính một chút nào!

Khúc Cửu Nhất nghĩ tới rất nhiều thứ chỉ trong một cái chớp mắt. Tuyệt đối không phải thế giới võ hiệp bình thường mà y biết, thế giới võ hiệp bình thường sao lại có thứ thuốc sinh con này được?

Vẫn nên nhổ cỏ tận gốc, trực tiếp đốt trụi cái quả này rồi y mới có thể yên tâm!

"Thế nhân nhiều người coi trọng con nối dõi, quả bồ đề này nam tử ăn có thể nghịch chuyển âm dương nhưng nếu nữ tử ăn, cũng nhất định ba năm ôm được hai, nhi nữ song toàn" Tạ Tụ khẽ cười, "Việc sinh dục có thể vô cùng dễ dàng so với một số người nhưng đối với một số người lại khó vô cùng. Bởi vậy, quả bồ đề này cũng là thần dược tuyệt thế khó cầu"

"Cho nên?" Khúc Cửu Nhất buông tay xuống, tò mò nhìn Tạ Tụ, "Huynh muốn nó?"

"Ừm" Tạ Tụ gật gật đầu "Một quả này cũng đủ để ta phối ra trăm viên đan rồi. Bây giờ không ít thế gia trăm năm đều gặp phải cảnh khốn cùng không con nối dõi, nếu có thể luyện quả này thành Bảo Thai hoàn, nói vậy có thể kiếm thêm một mối lớn nữa, nếu vậy, Cửu Nhất sẽ rất vui vẻ"

Tiền đồ, Tạ thuần thuần thực sự rất có tiền đồ.

Hắn vậy mà đã bắt đầu chủ động nghĩ tới luyện chế dược mới, mở rộng con đường kinh doanh.

Khúc Cửu Nhất quả thực sắp cảm động tới mức khóc lóc thảm thiết.

Nhưng tên "Bảo Thai hoàn" vẫn không hề có tí phong vị hay đậm mùi lịch sử gì cả, tên vậy thì vốn không bán được giá đâu? Thế nào cũng nên lấy là "Long Phượng hoàn", uống một viên, nhi nữ song toàn, bán nó mười vạn lượng cũng chẳng chê nhiều.

Vừa nghe tới có thể bán được nhiều tiền như vậy, Khúc Cửu Nhất cũng bỏ ý tưởng hủy nó đi.

Còn về nam nhân ăn nhầm đan dược thì sẽ ra sao lại chẳng phải chuyện Khúc Cửu Nhất phải suy xét.

Dù sao y không ăn.

Tạ Tụ cũng chẳng thể để y ăn được, he he.

Không ngờ, Tạ Tụ lại có suy nghĩ khác trong lòng.

Hắn nghĩ, đời này nếu hắn chọn ở bên cạnh Cửu Nhát thì hẳn sẽ chẳng thể trở thành thần y lưu danh sử sách theo con đường bình thường được, Tuy vậy Tạ Tụ vẫn muốn giãy giụa một chút, cho dù hắn không thể trở thành thần y bình thường thì hắn cũng tuyệt đối không thể trở thành gì mà nam khoa thánh thủ, nổi danh nhờ luyện chế Tiêu Dao hoàn và xuân dược được. Nhất định phải chọn thì thánh thủ phụ khoa và thánh thủ nhi khoa cũng không hề khó tiếp nhận.

Chỉ cần luyện được đan dược này, danh tiếng nhất định sẽ vượt qua Tiêu Dao hoàn!

Chắc chắn!

Cho dù là Tạ Tụ đã không để ý tới công danh lợi lộc thì vẫn khá để ý tới thanh danh y thuật của mình.

Thần y xuân dược gì đấy vừa nghe đã thấy không hề đứng đắn rồi.



Tạ Tụ tỏ vẻ cự tuyệt.

"Được, cứ làm như huynh nói" Khúc Cửu Nhất gật gật đầu, "Ta sẽ hái xuống cho huynh, huynh cứ việc làm"

Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất tay trong tay, cầm theo quả bồ đề đã hái được vui vẻ đi ra khỏi động.

Bên ngoài sơn động, các đệ tử Toái Ngọc Cung bao gồm cả Tuyết Tiêu Tiêu công lực đại thành cũng đã chờ ở ngoài.

Các đệ tử Toái Ngọc Cung một người cũng chẳng thiếu, ngược lại vì có mười mấy đệ tử đang có thai nên số lượng còn tăng thêm.

Tất cả đều là đời sau của Toái Ngọc Cung đấy.

"Khá lắm, khá lắm, không thiếu một ai" Khúc Cửu Nhất kiểm kê số lượng, trong lòng khá thỏa mãn "Trò hay này đã tới hồi kết, kế tiếp là lúc chúng ta hạ màn rồi. Nói vậy, các ngươi cũng đã cảm thấy khá buồn tẻ"

"Luôn luôn nghe theo sự sai bảo của cung chủ"

"Ha ha ha" Khúc Cửu Nhất cất tiếng cười to, "Đi thôi, để người giang hồ đều nhìn xem, Toái Ngọc Cung chúng ta rốt cuộc cường đại tới mức nào!"

Trên giang hồ.

108 kỵ binh Hồng Liên đạo nay chỉ còn lại ít ỏi mười mấy người.

Những người bị thương đều là tinh binh cường tướng của Hồng Liên đạo. Đương nhiên, cũng không phải lãng phí vô công vì bây giờ trên giang hồ, ngoài những môn phái có lai lịch thâm sâu ra thì các thế lực khác đều bị họ đánh cho tàn phế.

Bây giờ, chỉ cần Hồng Liên đạo vung tay hô một câu, chỉ sợ rằng muốn nhất thống giang hồ cũng chẳng phải vấn đề lớn.

"Phàn lão đại, tuy rằng chúng ta đã mất đi không ít huynh đệ nhưng chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Nói vậy, chờ tới sau khi chúng ta trở về, đạo chủ sẽ thưởng lớn cho chúng ta. Tới lúc ấy, ở Hồng Liên đạo, chúng ta sẽ một bước lên trời!"

Những người may mắn còn sống chẳng những không u buồn vì những huynh đệ đã ngã xuống mà ngược lại còn vui vẻ không thôi.

Vốn dĩ bọn họ có quan hệ cạnh tranh với nhau, bây giờ người chết càng nhiều, bọn họ cũng được chia nhiều công lao hơn. Bây giờ, chỉ còn mười mấy người bọn họ, sau khi quay về Hồng Liên đạo, nói ít ra cũng phải được phân một chức đường chủ.

Có câu một tướng lập công chết vạn người, bây giờ, chờ đợi họ là vinh hoa phú quý đếm không xuể, sao bọn họ không vui cho được?

"Vẫn là Lâm đại ca có kiến thức, khi chúng ta đánh vào những môn phái đó thuận tay cướp đoạt bí tịch của bọn họ. Ha ha ha, chờ khi chúng ta trở về, dâng bí tịch này lên, đạo chủ chắc chắn càng vui vẻ hơn" Một nam tử khác cũng đi lên nịnh nọt.

Phàn Đình, Lâm Hữu Tuệ và Hòe Hoa Khách thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi, dần dần trở thành lực lượng trung tâm trong đội ngũ này. Hơn nữa, bọn họ còn chưa từng tham công, mỗi một lần có cơ hội nổi bật đều để lại cho người khác, lão đại tốt như vậy ai không muốn đi theo chứ?

Cũng chẳng biết có phải họ quá may mắn hay không, tuy võ công của bọn họ ở hàng số một nhưng khi truy quét giang hồ cũng chẳng gặp phải cao thủ đỉnh cấp gì. Không thể không nói, thời cơ bọn họ chọn quá tốt vì những cao thủ đỉnh cấp đó bây giờ còn đang bị nhốt trong sơn động ngập tràn xuân dược diệu kỳ kia rồi.

"Các huynh đệ quá khen, chúng ta có thể lập được công lao lớn như vậy, không thể không nhờ có sự giúp đỡ của mọi người được" Lâm Hữu Tuệ cười nói, "Khi chúng ta trở về, chắc chắn sẽ được luận công ban thưởng"

"Bây giờ cũng chỉ còn dư lại Toái Ngọc Cung" Một nam tử háo sắc ra mặt, "Nữ nhân Toái Ngọc Cung toàn quốc sắc thiên hương, tới lúc ấy chúng ta cũng tiêu diệt Toái Ngọc Cung, bắt các nàng về làm tiểu thiếp, trái ôm phải ấp, ôm mỹ nhân trong ngực mới là sự hưởng thụ tốt nhất thế gian. Tới lúc ấy, để ba vị ca ca chọn trước!"

Lâm Hữu Tuệ, Hòe Hoa Khách và Phàn Đình không hẹn mà cũng đơ mặt.

Không không không, loại hưởng thụ này thì nên bỏ đi.

Bọn họ bằng lòng sống những ngày tháng lưỡi đao liếm máu cũng chẳng muốn quay về dây dưa với đám nữ tử Toái Ngọc Cung nữa.

Những người này ấy, vẫn còn quá trẻ tuổi.

Không hiểu được rằng trên thế gian này, chỉ có mệt chết trâu chứ chẳng hư ruộng cày.

Trên thế gian, có những nữ tử nhu nhược không xương thì đương nhiên cũng có những nữ tử có thể đội trời đạp đất như Toái Ngọc Cung. Đừng thấy các nàng một đám trông như xinh đẹp yếu đuối, nếu thực sự đánh nhau thì đám nam nhân này đều chẳng phải đối thủ của họ.

"Tới tới tới, chúng ta uống rượu" Lâm Hữu Tuệ đứng ra điều hòa không khí, "Uống xong ly này, chúng ta sẽ quay về phục mệnh! Nếu không về chậm thì những người khác sẽ lấy hết đồ trong kho báu mất, chúng ta sẽ lỡ mất chuyến này"

"Lâm đại ca nói đúng, uống!"

"Ha ha ha, sảng khoái"

..........................

Nửa canh giờ trôi qua.

"Rượu này... có độc!"

Cuối cùng, một người đập vỡ chén rượu, có ý định chạy trốn lại bị một kiếm của Phàn Đình đánh nát gân tay gân chân, trói chặt lại.

Tới lúc này, những tinh anh được Hồng Liên đạo bồi dưỡng nhiều năm đã bị bọn họ tóm gọn tất cả.



Nhân tiện nhắc tới, trước khi đám tinh anh Hồng Liên đạo này "chết" thực ra đã được lén cứu về, bây giờ còn đang bị nhốt ở chỗ nào đó học "nam đức" đấy!

"Chúng ta có thể về rồi" Hòe Hoa Khách có hơi lo lắng, "Làm sao bây giờ? Ta chẳng hề muốn về chút nào, các ngươi nói ta đi xin cung chủ cho ta canh gác trên giang hồ có được không?"

"Chắc chắn được" Lâm Hữu Tuệ vỗ vỗ bả vai Hòe Hoa Khách, "Huynh cũng chẳng nghĩ xem, chúng ta phí bao nhiêu công đi phế võ công bọn họ, còn nuôi họ trắng trẻo mập mạp rốt cuộc là vì điều gì? Còn không phải là vì để mang chút lễ vật về để làm vừa lòng chúng sư tỷ sư muội sao?"

Lúc trước, khi họ lựa chọn tinh anh của Hồng Liên đạo đều chọn theo tiêu chuẩn tuổi trẻ tuấn tú, căn cốt xuất chúng, mỗi một người đều là tinh anh mà Hồng Liên đạo tốn bao nhiêu tâm huyết để bồi dưỡng.

"Hy vọng như vậy" Hòe Hoa Khách vẫn có hơi lo lắng, "Ta sợ bọn họ biểu hiện không tốt, nhóm sư tỷ sư muội không hài lòng. Cũng đành, tới lúc ấy ta lại huấn luyện lại cho bọn họ, các sư tỷ sư muội thích tư thế nào, liên tục trong bao lâu thì tốt nhất, với cả các bước dạo đầu nên làm như nào"

"Đúng rồi, Phàn đại ca, huynh có muốn tới dạy mấy bài không?" Hòe Hoa Khách mong chờ nhìn Phàn Đình.

"Ta thì thôi" Phàn Đình kiên quyết từ chối, "Ta đã quyết tâm hiến thân mình cho võ đạo trong tương lai rồi, trở thành trưởng lão chấp kỷ* của Toái Ngọc Cung, chuyên chưởng quản hình sự"

*Kỷ này trong kỷ luật đó nha

Cần phải để cho đám đệ tử Toái Ngọc Cung đó thấy hắn là sợ hãi không dám tới đùa bỡn mới được.

"Ta cũng vậy ta cũng vậy" Lâm Hữu Tuệ khẳng định.

Hòe Hoa Khách chấn kinh, "Các huynh có chuyện tốt như vậy chẳng gọi ta? Còn là huynh đệ không?"

"Ha ha, chúng ta giúp ngươi là được" Lâm Hữu Tuệ cười to, "Sau này, ba người chúng ta ở Toái Ngọc Cung sẽ chẳng còn có ai dám tùy tiện nhúng chàm nữa. Cung quy Toái Ngọc Cung có viết, tùy ý câu dẫn trưởng lão chấp kỷ, hình phạt nặng nhất là bị phạt tới Dục Anh đường"

"Bây giờ, chỉ cần đưa những lễ vật này về"

"Thật tốt quá, chúng ta cuối cùng cũng được giải thoát rồi hu hu hu hu"

Đoạn Long thạch chậm rãi mở ra.

Hỗn hợp của vô số mùi mồ hôi, mùi máu và còn có mùi hương kỳ diệu nào đó nữa lao ra từ trong sơn động.

Cũng cùng lao ra còn có Phàm Tâm và Hồng Liên đạo chủ đã thanh tâm quả dục.

"Phàm Tâm, ta đã ngộ ra rồi" Hồng Liên đạo chủ bây giờ hoàn toàn chẳng có hùng tâm tráng chí như xưa ngược lại cả người trông bình thản hơn nhiều.

"Trên thế gian này, tài phú quyền thế đều là giả, chỉ có đạo tu hành mới là thứ chúng ta truy tìm"

"Không sai" Phàm Tâm cũng gật đầu, "Chúng ta khởi hành thôi, đừng lãng phí thời gian ở thế gian tầm thường này nữa"

Ba ngày, bọn họ đã thấy quá nhiều "Ảo cảnh tâm ma" để khiến tâm võ đạo của họ sụp đổ hoàn toàn, chẳng có gì mà nghĩ không thông được cả.

Bọn họ cũng trúng dược nhưng bọn họ chẳng giải mà chỉ là biến nó thành một quá trình "trung hòa".

Bởi vì bản công pháp nọ có ghi, nếu muốn nhập đạo ắt phải trải qua bài kiểm ra Băng Hỏa Cửu Trùng Thiên, sau khi chấm dứt trần duyên mới có thể đi vào con đường tu hành.

Bây giờ, bọn họ còn không phải là chấm dứt trần duyên rồi sao?

Phần chuôi của trần căn cũng đã trở nên vô dụng.

"Ha ha ha, không ngờ ngươi ta đối địch cả đời, cuối cùng lại cùng nhau ra ngoài tìm tiên, duyên pháp thế gian thực sự rất buồn cười"

"Sau này, mong được huynh đệ giúp đỡ nhiều hơn"

"Ài, huynh ta đã thoát khỏi chốn phàm tục, vậy coi nhau như đạo hữu đi"

"Đạo hữu, mời"

"Mời!

Hồng Liên đạo chủ và Phàm Tâm cười với nhau, ngay sau đó biến mất vô tung.

Có lời đồn rằng họ mua một chiếc thuyền ra biển lớn du ngoạn, cũng có lời đồn rằng đã thấy họ ở gần núi Côn Luân.

Nhưng chung quy vẫn không rõ tung tích gì, để lại cho đời sau của giang hồ chỉ có truyền thuyết mà thôi.

Qua nửa ngày sau, trong sơn động mới lần lượt có người đi ra.

Chỉ là trên mặt, trên cổ và trên người họ còn có không ít dấu vết ái muội, y phục trên người cũng rách tung tóe, tư thế đi đường cũng hơi lạ.



Lúc bọn họ lục tục đi ra gần như không dám nhìn mặt cố nhân.

Cả đám biểu tình hoảng hốt, hầu như không thể tin nổi mình thực sự đi ra khỏi sơn động này.

Chuyện xảy ra trong sơn động ba ngày này, bọn họ không dám nhớ lại.

Bọn họ thực sự có lỗi với thê tử của mình, cũng rất có lỗi với huynh đệ của mình mà càng có lỗi với chính mình hơn.

Khủng bố nhất là khi họ trúng dược, sự sung sướng đó, cả quá trình đó bọn họ đều nhớ rõ ràng.

Dược tính rốt cuộc chấm dứt khi nào, có bao nhiêu lần là bắt nguồn từ chính bản tính của họ hay là do dược, họ cũng chẳng phân biệt dược nữa.

Hóa ra giữa nam nhân với nam nhân cũng có thể...

Hóa ra cảm giác ở dưới so với ở trên còn tốt hơn...

Hóa ra rất nhiều lúc, cảm giác yêu đương với nam nhân còn chẳng kém gì so với nữ nhân...

Cho dù không cần ở trên cũng vẫn có thể hưởng thụ được.

Cho nên cho dù tự thiến cũng chẳng thiệt.

Ngay tức thì, họ dường như khám phá ra được một thế giới mới.

Không không không, vậy là không đúng rồi.

Chúng ta chỉ trúng dược mà thôi.

Bọn họ rất mau đã tỉnh táo lại, cố gắng xòa mờ những cảm xúc không nên có, cố gắng đi nhớ lại công pháp đã học thuộc.

Chỉ là sau này, có bao nhiêu người lựa chọn tự thiến để luyện võ, có bao nhiêu người lén lút đi tìm nam sủng để bầu bạn thì không thể biết được.

Bí mật trong sơn động này cũng bị những người đó hoặc cố ý hoặc vô tình đè xuống.

Suốt cả đời họ cũng chẳng thể quay về sơn động này nữa.

Cũng bởi vậy, trong số họ chưa từng có ai thấy được tám chữ nhỏ mà Khúc Cửu Nhất khắc ở trên cùng.

Mãi cho tới sau này.

Lại có người nào đó có được bản công pháp đã qua sửa đổi, lại lần nữa quay lại sơn động này, đối chiếu với bản gốc thì mới biết được, hóa ra nguồn cơn dẫn tới việc giang hồ sóng lớn trào dâng, không ít thế gia võ hiệp bị đoạn tử tuyệt tôn là ở đây.

Đương nhiên, hắn cũng thấy được tám chữ trên cùng kia.

Nếu không tự thiến, cũng vẫn thành công.

Cho tới lúc ấy mới là một chuyện xưa hoàn toàn mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.