Học viện Royal Folrencia, 3 ngày sau…
Trước cổng trường, một chiếc Cadillac màu bạc ánh kim đang chầm chậm đi tới, theo bước chân của những người xuống xe là một tràng tiếng gào thét động trời của các nữ sinh.
Kirt và Charl lịch thiệp bước ra, đưa hai tay vào đỡ mấy cô gái ngồi bên trong.
Một người tao nhã, quý tộc, đưa một tay về trong xe làm bộ dáng mời đầy chuẩn mực, thành thục nâng tay Eria giúp cô ra ngoài một cách dễ dàng nhất.
Một người lại tự do, phóng khoáng, đưa tay trực tiếp vào trong xe kéo Tiêu Mạn Mạn ra trong khi người đẹp nọ đang mặt nặng mày nhẹ, miệng nhỏ càm ràm liến thoắng: “Kirt, anh nhìn Charl kìa, cậu ấy thành thục, trưởng thành biết bao, vậy mà nhìn lại anh, có chút gì dáng vẻ của một người trưởng thành không hả, sao hai người chơi với nhau từ nhỏ mà anh chả học được gì từ cậu ấy vậy!”
Nghe Tiêu Mạn Mạn nói vậy, Kirt làm bộ đưa tay ôm ngực, dáng vẻ đầy đau khổ, ủy khuất nói: “Mạn Mạn, sao em lại có thể nói anh như vậy, anh mới không làm cái mặt liệt như bị rút gân của cậu ta đâu. Anh là soái ca tỏa sáng lung linh nha, đẹp trai như vậy, tự nhiên như vậy, là một người bạn trai rất lí tưởng nha.” Nói xong thì quay đầu lại quét từ trên xuống dưới Charl, ánh mắt chứa đầy khinh bỉ.
Charl: “…Mặt liệt?” Charl cất giọng gần như rét lạnh, ánh mắt như muốn giết người nhìn Kirt.
Làm như không nhìn thấy ánh mắt chứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-cho-anh-den/2014279/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.