Dịch Dương ngồi bên bàn học, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng nhỏ, nhưng lòng anh vẫn không thể yên tĩnh. Cả căn phòng yên ắng, chỉ có tiếng gõ nhẹ của bàn phím khi anh mở trang tài liệu ra, nhưng những con chữ trên màn hình như mờ đi trong mắt anh. Anh cố gắng tập trung, nhưng mọi suy nghĩ đều quay về một người. Bảo Châu.
Dù anh có cố gắng thế nào, hình ảnh cô vẫn không thể xóa nhòa trong trái tim anh. Thậm chí, khi anh đạt được những thành tựu lớn, khi đứng trên bục nhận giải thưởng, lòng anh vẫn có một khoảng trống. Anh không thể không nhớ cô. Bảo Châu vẫn là người mà anh luôn nghĩ đến trong những lúc anh cảm thấy cô đơn nhất. Mỗi khi thành công, anh lại không thể ngừng tự hỏi: "Cô ấy có thể nhìn thấy mình không? Cô ấy có tự hào về mình không?"
Những tin tức về cô, dù đã nhiều lần anh cố tình không theo dõi, vẫn cứ văng vẳng bên tai anh. Bạn bè của anh, những người vẫn giữ liên lạc với cô, thỉnh thoảng kể cho anh nghe về những thành công của Bảo Châu, về sự nghiệp đang lên của cô, về những khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống của cô. Anh cảm thấy vui mừng khi biết rằng cô vẫn ổn, nhưng cũng không tránh khỏi nỗi đau.
Á Hiên, bạn thân của Dịch Dương, đôi khi nhắc đến Bảo Châu một cách không hề chủ ý. Mỗi lần như vậy, Dịch Dương chỉ im lặng lắng nghe, cố gắng giấu đi cảm xúc của mình. "Dạo này tao nghe nói Bảo Châu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3742360/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.