🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi ôm nhau thêm một lúc, Bảo Châu nhẹ nhàng buông Dịch Dương ra, đôi má khẽ ửng hồng vì cảm giác ấm áp vừa rồi. Cả hai cùng nhau bước về phía căn tin trường, bước chân chậm rãi, thư thả như thể muốn kéo dài khoảnh khắc yên bình này thêm chút nữa.

Tới căn tin, Bảo Châu mua một cây kem dưa lưới. Vừa bóc ra, cô khẽ bẻ đôi, đưa nửa cây kem về phía Dịch Dương.

“Cho anh một nửa nè. Ăn đi, ăn ngọt sẽ cảm thấy hạnh phúc.”

Dịch Dương nhướng mày nhìn cô, nhưng không từ chối, cúi đầu cắn một miếng kem. “Cảm ơn thỏ con.”

Cô bật cười. “Lần sau nhớ trả lại em gấp đôi đấy nhé. Không có vụ ăn không đâu.”

Dịch Dương nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch: “Không sao, lần sau trả cho em hẳn gấp ba lần luôn được không, bảo bối.”

Bảo Châu lườm anh, nhưng không thể giấu được nụ cười mỉm. Lúc này, cô bất chợt thấy Dịch Dương bước tới quầy nước, mua một chai nước ép lựu. Ánh mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên:

“Ủa? Anh thích nước ép lựu à? Hay là... mua cho em?”

Nhìn khuôn mặt đầy thắc mắc của cô, Dịch Dương bật cười lớn, ánh mắt tràn đầy sự thích thú:

“Không phải mua cho em đâu. Cho bác gái đấy.”

Cô nhíu mày khó hiểu, nhưng trước khi kịp hỏi thêm, anh đã nghiêng người về phía cô, hạ giọng thì thầm:

“Một lát nữa em mang chai nước này ra cho mẹ em. Bảo với bác là em ở căn tin mua nước ép lựu cho bác uống giải khát. Như vậy bác sẽ không nghi ngờ việc em vừa lén trốn đi đâu. Hiểu chưa, con thỏ ngốc!”



Bảo Châu nghe xong thì khẽ hừ một tiếng, liếc nhìn anh. “Anh tính trước cả rồi, đúng là cáo già lưu manh!”

Dịch Dương nhún vai, nụ cười gian xảo hiện rõ trên khuôn mặt. “Cẩn thận vẫn hơn. Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi, anh không muốn bảo bối bị la.”

Trước ánh mắt dịu dàng của anh, cô không nói thêm gì, chỉ cầm chai nước ép lựu trong tay, rồi nhẹ nhàng nói lời tạm biệt.

“Em về trước đây. Nhớ nhắn tin khi anh về đến nhà nhé.”

Anh gật đầu, ánh mắt tràn đầy sự nuông chiều:

“Yên tâm. Khi nào về anh sẽ báo. Châu bảo, đi cẩn thận, đừng chạy nhanh quá.”

Cô mỉm cười rồi quay người bước đi, không quên vẫy tay tạm biệt anh.

Bảo Châu bước đến gần mẹ mình, cầm chai nước ép lựu đưa ra, kèm theo nụ cười vô tội:

“Mẹ, con mua nước ép lựu cho mẹ nè. Lúc nãy con ở căn tin mua đồ, nên giờ mới ra được.”

Mẹ Lan nhướng mày, nhìn cô một lượt như muốn dò xét. “Mua nước ép? Mà sao lâu vậy? Đi mua một chai nước mà mất cả buổi trời.”

Cô cười ngượng, gãi đầu: “Tại căn tin đông người, con phải chờ lâu lắm mới mua được. Với lại con còn đi lấy quạt mini để quên trên bàn nữa đó. Mẹ uống thử đi, con nghe nói nước ép lựu rất tốt.”

Mẹ Lan khẽ thở dài, cầm lấy chai nước rồi nhấp một ngụm. Bà không nói thêm gì, chỉ gật đầu. Đúng lúc này, ba Thiên lái xe tới, dừng lại trước cổng trường. Ông hạ cửa kính, gọi lớn:



“Vợ ơi, Châu bảo, lên xe đi. Hôm nay trời nóng, về nhà nhanh cho mát. Xin lỗi để hai mẹ con chờ lâu, công ty ba có chút việc. Hôm nay ba có mua được con cá diêu hồng siêu to siêu béo, tôi về nấu lẩu tẩm bổ cho hai mẹ con nhé.”

“Dạ, ba!” Bảo Châu nhanh chóng leo lên xe, cảm giác như vừa thoát khỏi một cuộc thẩm vấn.

Tối hôm đó, Bảo Châu nằm trên giường, tay cầm điện thoại, lướt qua đoạn tin nhắn với Dịch Dương. Cô vốn dĩ định nhắn một tin chúc ngủ ngon như mọi ngày, nhưng không hiểu sao lần này lại muốn làm điều gì đó đặc biệt hơn.

Sau một hồi đắn đo, cô quyết định phá lệ, gửi một đoạn tin nhắn voice.

Giọng cô trong trẻo vang lên, mang theo chút ngượng ngùng nhưng đầy ấm áp:

“Dương, ngủ ngon nhé. Nhớ mơ đẹp nha. À, nhớ là sáng mai anh phải ăn sáng đấy, không được bỏ bữa đâu.”

Gửi xong, cô vội đặt điện thoại xuống, kéo chăn trùm kín đầu. Tim cô đập nhanh, chỉ sợ anh nghe xong sẽ trêu chọc mình.

Nhưng chỉ vài phút sau, điện thoại rung lên, báo có tin nhắn từ anh. Cô vội mở lên, là một đoạn voice reply:

“Nghe giọng thỏ con xong anh chẳng dám ngủ nữa, chỉ muốn nghe đi nghe lại thôi. Cảm ơn em, Châu bảo. Anh sẽ ăn sáng đầy đủ. Ngủ ngoan nhé.”

Cô nghe xong, mặt đỏ bừng, nhưng không giấu được nụ cười hạnh phúc. Cô nhắn lại một tin nhắn cuối:

“Anh nhớ ngủ sớm. Em cũng sẽ mơ về anh, đồ lưu manh!”

Bên kia màn hình, Dịch Dương bật cười khẽ, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.