Sau khi ôm nhau thêm một lúc, Bảo Châu nhẹ nhàng buông Dịch Dương ra, đôi má khẽ ửng hồng vì cảm giác ấm áp vừa rồi. Cả hai cùng nhau bước về phía căn tin trường, bước chân chậm rãi, thư thả như thể muốn kéo dài khoảnh khắc yên bình này thêm chút nữa.
Tới căn tin, Bảo Châu mua một cây kem dưa lưới. Vừa bóc ra, cô khẽ bẻ đôi, đưa nửa cây kem về phía Dịch Dương.
“Cho anh một nửa nè. Ăn đi, ăn ngọt sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Dịch Dương nhướng mày nhìn cô, nhưng không từ chối, cúi đầu cắn một miếng kem. “Cảm ơn thỏ con.”
Cô bật cười. “Lần sau nhớ trả lại em gấp đôi đấy nhé. Không có vụ ăn không đâu.”
Dịch Dương nhướng mày, ánh mắt tinh nghịch: “Không sao, lần sau trả cho em hẳn gấp ba lần luôn được không, bảo bối.”
Bảo Châu lườm anh, nhưng không thể giấu được nụ cười mỉm. Lúc này, cô bất chợt thấy Dịch Dương bước tới quầy nước, mua một chai nước ép lựu. Ánh mắt cô lộ vẻ ngạc nhiên:
“Ủa? Anh thích nước ép lựu à? Hay là... mua cho em?”
Nhìn khuôn mặt đầy thắc mắc của cô, Dịch Dương bật cười lớn, ánh mắt tràn đầy sự thích thú:
“Không phải mua cho em đâu. Cho bác gái đấy.”
Cô nhíu mày khó hiểu, nhưng trước khi kịp hỏi thêm, anh đã nghiêng người về phía cô, hạ giọng thì thầm:
“Một lát nữa em mang chai nước này ra cho mẹ em. Bảo với bác là em ở căn tin mua nước ép lựu cho bác uống giải khát.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3739507/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.