Hôm nay, mọi thứ cứ như mọi ngày, không có gì quá khác biệt, chỉ có điều là không khí trong lớp có gì đó lạ lắm. Mọi người vẫn cắm cúi học hành, trò chuyện, nhưng hôm nay là ngày đặc biệt – họp phụ huynh tổng kết nửa học kỳ đầu tiên, và quan trọng không kém, kỳ nghỉ lễ dài bốn ngày sắp bắt đầu. Tất cả mọi người đều có vẻ háo hức vì một kỳ nghỉ dài hơi, không ai giấu được sự phấn khích của mình.
Vì cuộc họp sẽ diễn ra vào buổi chiều, nên mọi người đều được phép nghỉ sớm hơn 30 phút để dọn dẹp và trang trí lớp học. Tuy nhiên, không như mọi khi, mọi người trong tổ chia nhau làm việc thì Dịch Dương và Á Hiên lại là hai người chủ động nhận hết tất cả công việc. Thật ra là sót hai bảo bối nên hai ông thần cứ tự giác làm hết mọi việc. Bảo Châu và Giai Kỳ chỉ biết nhìn nhau, lắc đầu cười rồi xách nhau đi mua nước cho hai người ấy.
“Để mua gì cho bọn họ đây?” Giai Kỳ nhìn quanh rồi hỏi.
“Có nước trà, nước cam là ổn rồi. Còn có sữa chua việt quốc cho Kỳ bảo và dưa lưới cho tao” Bảo Châu vừa nói vừa liệt kê nhẩm trong đầu chắc nhiu đây đủ rồi nhỉ.
Hai cô gái mua nước về rồi quay lại lớp, không khí trong lớp lại trở nên sôi động một cách lạ thường. Mọi người đùa nghịch, chọc ghẹo nhau trong khi chờ phụ huynh đến. Cả lớp không ai giấu được sự háo hức, chỉ có Dịch Dương và Á Hiên thì ngồi yên lặng nhìn về phía hai cô từ cửa bước vào với anh mắt mong chờ như chờ mẹ đi chợ về vậy đó.
Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt với những buổi gặp gỡ khác ngoài việc họp phụ huynh của các bạn. Mẹ của Bảo Châu, mẹ Lan, đến tham dự cuộc họp phụ huynh hôm nay. Ba Thiên bận việc, chỉ đến đón hai mẹ con Châu bảo sau khi cuộc họp kết thúc. Mẹ Lan nhìn vào Bảo Châu với một ánh mắt hiền từ, điềm tĩnh, không có gì đáng ngạc nhiên, bởi con gái ngoan xinh yêu của bà luôn đứng nhất nên đến đây họp chủ yếu là để xem xem có tiểu tử nào dám dòm ngó bảo bối nhà bà không thôi.
Nhưng Dịch Dương thì lại khác. Hôm nay, mẹ của hắn, mẹ Vân, đến tham dự cuộc họp phụ huynh. Hắn không thích mẹ, không phải vì bà là người xấu, mà vì bà quá khắt khe. Bà luôn so sánh hắn với anh trai – một hình mẫu mà Dịch Dương không thể nào đạt tới. Và hắn ghét việc bà luôn kỳ vọng hắn phải giống anh trai. Mẹ Vân không bao giờ nhận ra rằng mỗi người có một con đường riêng, một phong cách sống riêng.
“Dịch Dương, sao điểm của con lại kém thế này? Anh trai con thì lúc nào cũng đứng topi, sao con một phần cũng không bằng được anh hai của con vậy hả?” Mẹ Vân không ngừng thúc ép.
Dịch Dương nhìn bà, đôi mắt nhíu lại đầy khó chịu. “Con không phải anh ấy, mẹ đừng so sánh con với anh ấy nữa. Con có con đường của con,” hắn đáp, giọng lạnh lùng.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, nhưng con cứ mãi lười biếng thế này thì làm sao mà vào được trường chuyên giống như anh hai? Làm sao xin được vào đại học tốt như anh hai.” Mẹ Vân tiếp tục, giọng không giấu nổi sự thất vọng.
Dịch Dương không nói gì nữa, chỉ quay lưng đi, rời khỏi lớp mà không để lại một lời nào với mẹ. Hắn cầm ba lô lên, bước về phía cửa. Mỗi bước chân của hắn như một quyết định cứng rắn để thoát khỏi cuộc trò chuyện không bao giờ có hồi kết này.
Khi hắn vừa bước qua cửa, vô tình đụng phải Bảo Châu, đang loay hoay không biết đang làm gì ở trước cửa. Dịch Dương dừng lại, hơi bất ngờ nhìn cô, đôi mắt hắn nhìn xuống, không biết phải nói gì. Không khí giữa hai người trở nên lặng lẽ trong giây lát.
“Thỏ con, em quay lại làm gì vậy?” Hắn hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn thường ngày, nhưng vẫn không giấu được sự khó chịu trong mắt.
“Xin lỗi, em không cố ý. Em để quên quạt trên bàn,” Bảo Châu đáp, giọng dịu dàng.
Dịch Dương lấy chiếc quạt mini dưa lưới từ trong ba lô, đưa cho cô. Hắn không nói gì, chỉ im lặng và cúi mặt xuống.
“Nè, cái này phải không? Cầm lấy rồi quay về đi, đừng để mẹ chờ lâu,” hắn nói, giọng có chút ngập ngừng, nhưng vẫn mang chút gì dịu dàng.
Bảo Châu nhận chiếc quạt, nhưng rồi cô bất ngờ nắm tay hắn lại, nhìn hắn với ánh mắt đầy lo lắng.
“Dương không sao chứ?” Cô cất tiếng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành.
Bảo Châu im lặng một lúc, rồi hắn mở miệng, giọng trầm xuống. “Đi với em một lát có được không?” Cô hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào Dịch Dương, nhìn anh mới anh mắt long lanh tựa như đang làm nũng.
Dịch Dương không nói gì, nhưng cũng không từ chối. Hắn gật đầu nhẹ, rồi cùng Bảo Châu bước đi trên hành lang nơi dẫn đến sân bóng rổ. Không có lời nói nào, chỉ có tiếng bước chân của họ hòa vào nhịp điệu của buổi chiều, như thể thời gian trôi qua chậm lại trong khoảnh khắc ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]