Từ sau khi quyết định giúp Dịch Dương ôn thi, Bảo Châu gần như không có một đêm nào ngủ trọn giấc. Từng dòng chữ trên cuốn sổ tay ôn tập đều là công sức của cô, tỉ mỉ gạch chân, tô đậm từng ý chính để Dịch Dương – người mà cô luôn nghĩ là “cục tạ” lớn nhất đời mình – dễ dàng nắm bắt. Thế nhưng, sự hăng hái của cô không được đáp lại.
Dịch Dương vẫn như trước, chẳng có chút ý thức nào về trách nhiệm của mình. Những buổi học nhóm, hắn thường xuyên vắng mặt, hoặc có tham gia thì cũng chỉ ngồi bấm điện thoại hay lơ đễnh nhìn ra cửa sổ. Có hôm, hắn ngang nhiên nhờ bạn ngồi cạnh làm bài giúp, còn Bảo Châu chỉ biết mím môi, nén giận mà nghĩ rằng: Chắc hắn chưa quen cách học nghiêm túc, mình sẽ cố thêm chút nữa.
Nhưng rồi “chút nữa” của cô cũng chạm đến giới hạn.
Một chiều cuối tuần, sau tiết học phụ đạo, Dịch Dương lẻn ra sân trường chơi bóng rổ với đám bạn, bỏ mặc cuốn sổ tay mà Bảo Châu đặt sẵn trên bàn hắn. Khi cô trở lại lớp, thấy cuốn sổ vẫn nằm nguyên, không hề bị lật ra, cả người cô bỗng lạnh ngắt.
Buổi chiều hôm ấy, cô không nhịn được nữa.
“Dịch Dương, cậu làm ơn nghiêm túc một chút được không? Cậu nghĩ ôn thi là trò đùa sao?” Cô đứng chắn trước mặt hắn, giọng nói tuy nhỏ nhưng ánh mắt đầy tức giận.
“Châu Châu, cậu có cần phải căng thẳng vậy không? Cậu học giỏi, đỗ thủ khoa là chuyện đương nhiên. Tôi khác cậu, rớt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ca-thanh-xuan-cua-mo-tong/3739496/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.