Diệp Hề có chút thất thần.
Lúc trước Chung Ái lên kế hoạch một mình, cũng hoàn thành một mình, từ đầu đến cuối cô ấy cũng không muốn phải nhờ vả bất cứ kẻ nào hết.
Trong cái bất cứ kẻ nào này tất nhiên cũng bao gồm cả Diệp Hề cô nữa.
Lúc đó liệu Chung Ái có sợ hãi qua hay không? Phải biết chuyện này nếu thành tất nhiên là tốt, nhưng một khi không thành, đến lúc đó cô ấy ngoài gãy xương một lần, triệt để làm mếch lòng cấp cao của công ty ra, thì không chiếm được bất cứ điều gì khác.
Diệp Hề thời điểm đó dĩ nhiên nhỏ bé, nhưng tối thiểu cô cũng có thể chia sẻ cùng Chung Ái đi, nhưng chút thông minh nhiệt tình của người con gái giống như hồ ly này cũng không biết đi đâu rồi, cô ấy không tìm bất cứ người nào khác. Việc của bản thân cô ấy, cô ấy cứ thế giải quyết, bây giờ việc của Tô Mạt, Chung Ái cũng muốn xử lý như thế...
Chung Ái còn đang nghĩ đối sách, thì thấy Diệp Hề đột nhiên đi tới trước mặt mình, kéo cánh tay cô một cái, dẫn cả người cô đến trước mặt.
"Cậu giống như là vĩnh viễn không học được cách dựa vào người khác vậy." Diệp Hề bất mãn nói
Chung Ái vừa nhìn là biết Diệp Hề tức giận, cô cũng có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì trong lòng, lúc này phải đến vuốt vuốt lông.
Thế là, Chung Ái giơ ba ngón lên thề, "Mình thề, mình không có, mình đã có kinh nghiệm rồi."
"Cậu không có?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-be-cung-cua-nguoi/3431295/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.