*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau tỉnh dậy từ giấc ngủ, cô Tiết...
Sảng khoái tinh thần!
Đơn giản cùng cái kẻ nôn mửa đến tối tăm mặt mày không cùng một người.
Vào mùa đông mặt trời lúc tám giờ sáng vẫn chỉ là một vòng tròn trắng lóa dưới chân trời.
Tiết Đồng nhìn quanh phòng ngủ một lượt, đã không còn vết tích của Tô Mạt, ngay lúc cô coi như là Tô Mạt đã đi về rồi, thời điểm xoay người xuống giường đi ra phòng khách, chỉ thấy một người như con mèo nhỏ co quắp trên ghế sofa nhà mình, tự gối đầu lên tay ngủ say sưa.
Em đắp một tấm chăn thật mỏng, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, lông mi cong dài khẽ run run theo hô hấp rất khẽ, khiến Tiết Đồng nhìn đến nhập thần.
Tô Mạt không đi, em ấy vẫn còn ở đây.
Tiết Đồng nhẹ nhàng đi tới, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn người trước mặt, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Mạt.
Tiết Đồng không biết Tô Mạt đã có cảm giác rung động với mình hay chưa, nhưng cô có thể khẳng định một điều, cảm giác cô dành cho Tô Mạt đã sớm không chỉ dừng lại ở rung động nữa rồi.
Chờ đến lúc Tô Mạt tỉnh lại, cô Tiết đã sớm thay quần áo xong, thậm chí còn làm cả bữa sáng luôn rồi, người đã ngồi bên cạnh bàn ăn xem tin tức thời sự ngày hôm nay.
Rõ ràng là ở lại chăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-be-cung-cua-nguoi/3431273/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.