Bóng đêm dần dần bao phủ công viên giải trí Lục Châu, tổ chương trình cùng nhóm khách mời ăn xong cơm tối liền bắt đầu ghi hình cho buổi chiều.
Tứ vị nam sĩ, chia thành nhóm hai hai.
Một nhóm thật vui vẻ đi xem pháo hoa.
Một nhóm hớn hớn hở hở đi thưởng thức sân khấu kịch.
Chỉ có Tô Mạt khổ sở bị Tiết Đồng bắt lấy cánh tay, liên tục túm kéo đi về phía tàu lượn siêu tốc.
Người đã ngồi lên, thiết bị an toàn đều đã được cài tốt, giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Tô Mạt vẫn còn rêи ɾỉ.
"Cứu tui với, mẹ ơi, á ~!"
Sau đó chính là tiếng kêu thảm thiết không ngừng, Tô Mạt cùng Tiết Đồng theo tàu lượn siêu tốc, bay đi như đạn bắn.
Tô Mạt ngay cả mắt cũng không dám mở ra, gió rít gào vào trong tai, khiến em căn bản không nghe rõ giọng nói của cô Tiết ở bên cạnh.
Ngay lúc Tô Mạt sợ đến không xong rồi, một bàn tay hơi lành lạnh đưa tới nắm lấy tay em.
"Tô Mạt, mở..."
Cô Tiết lớn tiếng hô lấy tên em.
"Hả?" Gió quá lớn, Tô Mạt nghe không rõ ràng.
Tiết Đồng kiên nhẫn lớn tiếng nói lại một lần nữa, "Tô Mạt, tôi nói, mở mắt ra."
Lần này Tô Mạt đã nghe rõ, em đồng thời nghe lời mở mắt ra.
Trời đầy sao, như kim cương tô điểm trên gấm vóc màu mực, tám giờ, pháo hoa nở rộ, một đám lại một đám pháo hoa chói lọi mạnh mẽ phóng lên bầu trời đêm, đẹp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-be-cung-cua-nguoi/3431268/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.