Cuối cùng, Tô Mạt vẫn là ngồi lên xe bảo mẫu của cô Tiết.
Lại còn là... xe bảo mẫu mà cô Tiết tự mình lái.
Điền Điềm báo địa chỉ.
Một xe, ba người, cộng thêm mấy vali lớn mà Tô Mạt đã sớm thu thập xong, chậm rì rì từ căn cứ thành phố điện ảnh Trường Lưu ở ngoại ô Kinh Nguyên trở về trung tâm thành phố.
Mặt trời lặn về đằng Tây, bóng đêm chậm rãi nhuộm kín lên cả bầu trời.
Đến nơi, Tiết Đồng đem xe đỗ lại cẩn thận, Tô Mạt cởi dây an toàn đi xuống.
Lần này là tạm biệt thật sự.
Tô Mạt xuyên qua cửa sổ ghế lái nhìn Tiết Đồng chăm chú một lát, có lẽ bọn họ sẽ không gặp lại nhau trong một khoảng thời gian ngắn.
Tô Mạt trầm mặc được Điền Điềm giúp dỡ hành lí, Tiết Đồng không tiện xuống xe, chỉ có thể qua cửa kính nhìn xem.
Một hộp quà vuông vắn quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Tiết Đồng, đó là quà mà Tô Mạt trúng được trong fanmeeting. Tiết Đồng hạ cửa kính xe xuống.
"Có xem không đó?" Tiết Đồng cười hỏi.
Tô Mạt gật đầu, có chút tự hào, "Từ sau trở về trước, ngày nào em cũng xem hết, giờ đã xem đến tập 26 phim « Diêu Vọng Viễn Sơn rồi »."
« Diêu Vọng Viễn Sơn rồi » chính là bộ phim giúp Tiết Đồng thu về được giải nữ chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải truyền hình Mạch Tuệ, vai diễn của cô ở trong đó là một nữ sinh viên đại học về nông thôn giúp đỡ, cả một đời đều lưu lại bên trong dãy núi xanh ngăn ngắt đó.
Để sát với nhân vật bên trong kịch bản, đoạn thời gian đó Tiết Đồng gầy gò vô cùng.
Tô Mạt muốn dặn dò Tiết Đồng chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng sắp nói ra thành lời, em lại cảm thấy mình không có tư cách nói những lời này, trong sự rối rắm, em chỉ lại lấy từ trong túi ra một viên chocolate. Một viên chocolate.
Tiết Đồng đưa tay đón lấy.
Cô đã hiểu hết ý tứ của Tô Mạt, thế này thôi là thỏa mãn rồi.
"Mau đi lên đi." Tiết Đồng vẫy vẫy tay với Tô Mạt.
Tô Mạt cười, nói ra lời chia tay cuối cùng với Tiết Đồng.
"Cô Tiết, tạm biệt."
Tiết Đồng nhìn Tô Mạt cùng Điền Điềm tiến vào cửa tòa nhà, nhìn bóng dáng hai người biến mất trong tầm mắt của cô.
"Sẽ gặp lại sớm thôi, bạn nhỏ à." Tiết Đồng khẽ cười một tiếng, cầm tay lái, chuyển hướng dọc theo con đường đi tới đây.
********
Tô Mạt và Điền Điềm xách hành lí lên tầng.
Ký túc xá của Đường Miêu nằm ở trung tâm thành phố Kinh Nguyên, khu vực, phong cảnh, quản lý tiểu khu cũng không tệ, sở dĩ chọn ở chỗ này, cũng là mấy người kia hưởng sái sự nổi tiếng của Tô Mạt.
Điền Điềm bấm mật mã mở cửa. Trong nhà sáng đèn, cửa bày ra một loạt giày, vừa nhìn đã biết tất cả mọi người đều ở nhà không đi đâu hết, nhưng nghe thấy Tô Mạt trở về, lại chẳng có lấy một người bước ra khỏi phòng.
Mỗi lần vào cửa hô một câu "Em về rồi", là thói quen Tô Mạt đã hình thành từ lúc Paradise còn chưa disband.
Điền Điềm tức giận bất bình trước sự lạnh nhạt của mọi người, Tô Mạt lại sớm quen với việc lòng thiện chí của mình bị coi như không khí rồi.
"Để chị giúp em mang hành lí vào phòng." Điền Điềm nói.
"Được." Tô Mạt gật gật đầu.
Điền Điềm thường ngày không có ở chỗ này, giúp Tô Mạt sắp xếp xong cô sẽ phải đi, thế là hai người kéo lấy vali thật lớn mở cửa phòng ngủ của Tô Mạt ra.
Đối mặt với tình hình trong phòng, hai người mất khoảng hai phút không phản ứng kịp.
Tô Mạt có một gian phòng ngủ nho nhỏ thuộc về mình em, bình thường luôn dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, nhưng bây giờ, trong phòng chứa đầy đồ lặt vặt không nói, đến ngay cả trên giường Tô Mạt cũng toàn là quần áo cùng hòm chứa không biết là của ai.
Đến một chỗ đặt chân cũng không có.
Đây đúng là khinh người quá đáng mà.
Tô Mạt không ngăn lại, Điền Điềm đã liền ôm lấy một chồng lớn đồ đạc trên giường vọt ra ngoài phòng khách, hung hăng ném lên sofa.
Nếu không phải cân nhắc đến chuyện Tô Mạt còn phải sống cùng một chỗ với đám người này, Điền Điềm hận không thể đem những thứ này ném thẳng vào thùng rác dưới tầng!
Có phụ kiện thắt lưng gì đó đập lên sàn nhà, tiếng vang lanh lảnh cuối cùng cũng kinh động đến những người khác, cửa phòng bọn họ đóng chặt khi trở về, rốt cuộc cũng mở ra.
"Sao lại ném đồ đạc của người khác loạn xạ ra như thế, có gia giáo không vậy."
Gái điếm già mồm, kẻ trộm lắm gan, chính là để nói đến đám người này.
Điền Điềm lần này cũng không khách khí nữa, cô hừ lạnh một tiếng, "Ơ hay, ngài cũng biết không nên động tay động chân vào đồ của người khác nữa hả? Tôi còn tưởng là ngài không biết chứ."
Vai phản diện diễn xong, lại đến lượt vai chính diện ra sân, cái vị lớn tuổi nhất nhóm giờ phút này đứng ra hòa giải.
"Tô Mạt trở về rồi à, em xem tụi chị cũng không biết mà, trước đó trong nhà bừa quá, rất nhiều thứ không có chỗ để, đúng lúc em không có nhà nên tạm thời để trong phòng em, em sẽ không để bụng chứ?"
Lời này nói ra đã có sẵn hố bên trong.
Nếu Tô Mạt nói em để bụng, có lý thì cũng có vẻ hẹp hòi, nếu nói không ngại, thế thì còn ở chỗ này nóng nảy làm cái gì vậy?
"Cô, các cô!" Điền Điềm đỏ ngầu cả mắt, đến cả một câu cũng nói không nên lời.
Không có ai để ý đến thái độ của một trợ lý hết, ánh mắt của mọi người đều đổ lên người Tô Mạt.
Tô Mạt bắt đầu từ khi vào cửa đã không nói một lời, ý cười quen thuộc không thấy đâu nữa, em chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng một bên, giống như không gian bị chiếm không phải là phòng em, bị làm loạn không phải là giường em, giống như tất cả sự việc đều không có quan hệ gì đến em hết.
Vị vừa mới đáp lời kia nổi tiếng là khẩu phật tâm xà, cô ta mỉm cười thân thiện tiến lên, thậm chí còn nắm lấy cánh tay Tô Mạt.
"Không thì, đêm nay em ngủ cùng chị nhé, ngày mai có đầy đủ mọi người, cả nhà sẽ cùng nhau dọn dẹp giúp em được không nào?"
Có đôi khi cười nói so với đôi ba câu mắng chửi càng khiến cho người ta sinh lòng tức giận hơn.
Tô Mạt nhìn những người này, có mặt, hoặc không có mặt, các thành viên của em.
Bọn họ có cùng một điểm chung, đều đang chia sẻ lợi ích thực tế mà sự nổi tiếng của em mang lại, nhưng lúc nào cũng vì ghen tị mà nhắm vào mình khắp nơi, công ty coi em như cây rụng tiền, vừa lợi dụng em để kiếm tiền vừa chèn ép em, sợ em một mình lớn mạnh lên, Tô Mạt rất rõ tình cảnh của mình, cho nên trò hề ngày hôm nay căn bảo không thể nói đạo lý được, dù có làm ồn đến chỗ người đại diện Tưởng Minh, đến chỗ công ty thì căn bản cũng chẳng được ích lợi gì.
Giống như là không quen nhìn dáng vẻ đon đả khẩu xà tâm phật, lúc này còn có người lầm bầm một câu.
"Dù sao cô ta cũng không thường xuyên ở đây, còn chiếm một mình một phòng, nhiều đồ quá để bớt ở phòng cô ta thì có làm sao, đúng là ích kỷ mà."
Điền Điềm chỉ cảm thấy có một ngọn lửa giận bừng thẳng lêи đỉиɦ đầu, mắt thấy cô sắp xông vào đến nơi, Tô Mạt tóm cô lại.
"Đi thôi." Tô Mạt nói.
Không nói năng gì, em lôi kéo tay Điềm Điềm, trợ lý nhỏ mang theo lòng đầy nghi vấn, rời khỏi cái chỗ khiến người ta không thở nổi này.
Dưới tiểu khu, gió lạnh đìu hiu.
Điền Điềm có chút phát sầu, "Chúng ta đi đâu đây."
Tô Mạt chớp mắt vài cái, "Chị về nhà, còn em... Hehe."
Cuối cùng Tô Mạt đến ký túc xá của Chung Ái.
Các khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố đều nối liền với nhau, chỗ ở của nhóm Chung Ái cách Tô Mạt cũng không xa lắm.
Thời điểm Chung Ái mở cửa cho Tô Mạt, người cũng thật sự bất ngờ.
"Sao em lại chạy tới đây rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, trong nhà không có ai thì làm sao bây giờ."
Tô Mạt ở trước mặt các chị vĩnh viễn là cô bé chưa trưởng thành, em cũng không đáp lại Chung Ái, treo cả người lên mình cô.
"Em nhớ chị lắm."
Giọng nói mềm mại yếu ớt, đến ngay cả Chung Ái cũng nhũn hết cả xương ra.
"Mau vào đi." Chung Ái nhường cửa cho Tô Mạt vào.
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, có cửa sổ sát đất tầm nhìn khoáng đạt, có một giàn hoa bằng gỗ trồng toàn là tử đằng, còn có một chiếc đèn sàn ánh cam chiếu lên trên chiếc sofa màu vàng nhạt.
Chung Ái sợ lạnh, mặc áo len màu trắng sữa, chân xỏ một đôi dép bông có tai thỏ, cứ đi một bước là lại xoa xoa đầu, trông giống như đã nằm trên giường cả ngày rồi, đột nhiên đứng dậy có chút nhức đầu.
Bảy tám người bạn tốt, bốn năm thành một nhóm, thời gian yên bình mà thoải mái, đó là cuộc sống mà Tô Mạt khao khát nhất, khiến cho em sinh lòng hâm mộ.
Kỳ thật Chung Ái chỉ lớn hơn mình ba tuổi, đều cùng xuất thân từ công ty nhỏ như nhau, dựa vào chương trình Chế Tạo Idol này mà thu về được độ nổi tiếng khó mà đong đếm nổi.
Nhưng khác với mình ở chỗ, Chung Ái thông minh hơn nhiều, cũng có dũng khí bắt đầu cuộc sống mới hơn mình, chị ấy thuận lợi hủy hợp đồng với công ty cũ, được công ty Hoa Đường Quốc Tế của Diệp Hề ký hợp đồng, lại thêm cả Đồng Hảo trước đây là thực tập sinh cá nhân, xem như là nhóm ba người duy nhất còn giữ lại được trong bảy người.
Chung Ái mang cốc sữa bò tới.
"Chỉ có sữa tươi thôi, uống đi, cho mau lớn."
Tô Mạt đón lấy, nhẹ nhàng nhấp một hớp, sau đó hỏi, "Chị Diệp Hề với chị Đồng đâu rồi ạ."
"Một người đi quay quảng cáo, một người đi tìm cảm hứng sáng tác, Tiểu Thất nhà ta biết chọn thời gian thật đấy, biết chị ở một mình, cố tình đến chơi với chị chứ gì." Chung Ái ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, nhẹ nhàng xoa xoa đầu em.
Trăng treo lên cao, bóng đêm dần trở nên sâu hơn.
Uống xong sữa nóng buổi tối, Tô Mạt đi thẳng vào phòng Chung Ái, thả mình lên giường cô.
Chung Ái kéo tay áo Tô Mạt lên, cau mày nói, "Cái con bé này, đứng dậy cho chị, phải tắm xong mới được trèo lên giường chị chứ."
Tô Mạt hừ hừ hai tiếng, vẫn nằm bất động tại chỗ, lại còn đưa tay đem gấu bông bày biện trên giường Chung Ái ôm vào lòng.
"Chị Ái, chị thiên vị." Tô Mạt chu chu mỏ.
Chung Ái vừa cố gắng cướp gấu bông của mình về, vừa mở miệng cãi lại, "Chị thiên vị á hả, thiên vị chỗ nào cơ."
Tô Mạt la lên, "Chị đối với Phương Huyên không nghiêm khắc như thế nhé."
Chung Ái tức đến bật cười, "Huyên Huyên là khách VIP kim cương trên giường của chị, em cùng lắm chỉ được hạng bạch kim thôi, ngoan ngoãn đi tắm, còn nữa, buông tay ra mau, đây là gấu bông của chị, không cho em ôm."
Tô Mạt tủi thân muốn chết rồi, "Đây là quà em tặng chị mà."
Chung Ái chọc em, "À, em xem, em cũng nói là tặng chị rồi nhé."
Hai người lôi lôi kéo kéo, đùa giỡn nửa ngày, cuối cùng Tô Mạt bị Chung Ái đẩy vào phòng tắm, Tô Mạt vào một khắc cuối cùng trước khi đi, cương quyết đoạt lấy chiếc áo ngủ mà Chung Ái thích nhất.
"Em mặc á!" Trong phòng tắm truyền đến giọng nói của Tô Mạt, giọng điệu mang theo sự đắc ý nho nhỏ.
"Được." Chung Ái cười đáp ứng, "Tắm rửa sạch sẽ xong thì cứ mặc đi."
Lúc Tô Mạt bước ra, cả người thơm thơm mềm mềm, tóc chưa sấy khô, nhìn qua vẫn ướt như cũ.
Ngược lại là cặp mắt kia giống như cũng bị nước rửa qua, vừa trong vừa sáng, bộ dạng nhỏ nhắn ngoan ngoãn cực kỳ, lặng lẽ chui vào trong chăn, nằm bên người Chung Ái.
Chung Ái bất đắc dĩ, cách một lớp chăn đá đá em, "Đi sấy khô tóc rồi lại nằm nào."
"Tóc Huyên Huyên đều là được chị sấy cho mà!" Tô Mạt uốn éo trong chăn, mỉm cười cò kè mặc cả với Chung Ái.
"Vậy chị cũng thôi cho em nhé."
"Dạ được."
Tô Mạt vui vẻ rộn ràng đứng trở dậy.
Máy sấy thổi ở mức độ thấp, Chung Ái từng chút từng chút cẩn thận xử lý tóc cho Tô Mạt.
Nên hỏi vẫn là phải hỏi.
"Sao đột nhiên em lại chạy tới vậy?"
Tô Mạt đáp, "Bởi vì em nhớ chị đó."
Tô Mạt nhớ cô, nhớ các cô, lời này Chung Ái tin tưởng tuyệt đối, nhưng sự tình chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.
"Đóng máy rồi à?"
"Ừm, hôm nay."
Chung Ái gật gật đầu hôm nay đóng máy rồi.
"Không tổ chức nghi thức đóng máy cho em à?"
"Có á." Tô Mạt cười tủm tỉm nói, "Lúc chạng vạng tối đạo diễn Lưu đặc biệt ở lại nói chuyện với em một hồi, chị Trần Phinh còn tặng em một bó Thiên Đường Điểu nữa."
Chạng vạng tối ngày hôm nay đóng máy, Chung Ái không nhìn thấy bó Thiên Đường Điểu khiến con nhóc này vui vẻ, xem ra trước khi hai tay trống trơn chạy đến chỗ này, Tô Mạt đã trở lại ký túc xá. Như vậy ngoài nhớ mình ra, Tô Mạt gặp phải chuyện gì khác, đều đã rõ ràng rồi.
Hai ba câu nói mà thôi, trong lúc Tô Mạt chẳng hay biết gì, Chung Ái đã đem em lừa gạt đến rõ rõ ràng ràng.
Chung Ái giúp Tô Mạt sấy khô tóc, nhẹ nhàng xoa xoa lên cái đầu nhỏ nhắn của em.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]