Tô Mạt ngồi một mình trong đình giữa hồ, gió trời cuối thu lướt qua lọn tóc, qua cổ em, khiến cho em không nhịn được mà nắm chặt lấy quần áo của mình.
Ban ngày giữa vạn dặm trời trong không có lấy một đám mây, đến ban đêm tinh bàn cũng như được nước rửa qua, đầy trời sao, mênh mông vô ngần.
Tô Mạt để ý tới tiếng bước chân vang lên phía sau lưng, em định quay đầu lại, đối phương đã mở lời trước.
"Đang nhìn cái gì đó?"
Cô Tiết...
Chỉ nghe giọng nói quen thuộc này thôi, trong lòng Tô Mạt cũng đã có đáp án rồi.
"Em đang ngắm sao."
Tô Mạt muốn một mình yên tĩnh một lát trong miệng Điền Điềm, lúc quay người lại ở trước mặt Tiết Đồng, lại là bộ dạng tươi cười như hoa quen thuộc, mắt cười của em cùng với trăng non treo nơi chân trời kết hợp lại càng bổ sung lẫn nhau, đều là khung cảnh tốt đẹp nhất thế gian này.
Tiết Đồng ngồi xuống bên cạnh em, nghe Tô Mạt trái một câu, phải một câu vui vẻ cười che giấu đi cảm xúc chân thật nhất trong nội tâm của mình.
"Khi còn bé em thích nhất là ngồi ngắm sao trên ban công nhỏ nhà mình." Tô Mạt ngửa đầu, cười tủm tỉm nói.
Tiết Đồng yên tĩnh lắng nghe, "Cũng chỉ mình em thôi sao?"
Tô Mạt lại im lặng một lát, sau đó em lắc đầu, "Khi ấy là chị gái theo bồi em, em liền chơi xấu dựa lên người chị ấy, chị ấy muốn đi em cũng không cho..."
Vừa nói xong, Tô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-be-cung-cua-nguoi/3431262/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.