Hai khuôn mặt căng thẳng rõ mồn một, xuất hiện trước mắt Tiết Đồng.
Trông có vẻ như là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Tiết Đồng khoanh tay, hơi nhìn trái nhìn phải, "Nói cho tôi nghe xem nào?"
Điền Điềm điệu bộ giống như một đứa bé gặp uất ức ở bên ngoài chuẩn bị về mách phụ huynh, thò tay định lấy váy ra kể hết cho Tiết Đồng nghe.
Tô Mạt mới vừa được cô Tiết chăm sóc lúc say rượu, trước mắt em thực sự không có mặt mũi nào mà đem chuyện của mình ra làm phiền cô nữa.
Điền Điềm đem theo váy xông lên phía trước, Tô Mạt ở ngay bên cạnh giật một góc váy ngăn cô nàng lại.
Một hồi đưa đẩy này, cũng không cần hai người nói, Tiết Đồng đã nhìn thấy màu sơn đỏ chói trên chiếc váy ren nhỏ trắng xinh đẹp kia rồi.
"Cô Tiết, bọn họ khinh người quá đáng." Điền Điềm cả giận nói.
Tô Mạt bất đắc dĩ, "Hôm nay chị nói hơi nhiều rồi đấy, đồng chí Điền Điềm."
Tiết Đồng lại dành cho Điền Điềm một nụ cười ôn nhu, sau đó nói với Tô Mạt, "Bé con trung thực đáng được khen ngợi."
Có cô Tiết bảo kê, Điền Điềm ngẩng đầu ưỡn ngực.
Tiết Đồng đưa tay nhận lấy chiếc váy bị hai người mỗi người nắm một đầu, nhìn qua màu sắc bắt mắt ở bên trên.
Cắt quần áo, phun sơn màu.
"Trò trẻ con." Tiết Đồng châm chọc nói.
Mắt Điền Điềm sáng hết cả lên, "Cô Tiết có cách ạ?"
Tiết Đồng gật gật đầu, cô hơi nghiêng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-be-cung-cua-nguoi/3431258/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.