Bạo Viên mặt mũi bầm dập ra khỏi tiên phủ. Dương Thiên Vấn, Thủy Thấm Lan cùng Bích Nhi nhìn không hẹn mà cùng cười phá lên. Dương Thiên Vấn trêu chọc nói: "Ồ. Lúc đi vào là tinh tinh. Như thế nào đi ra đã biến thành đầu heo rồi?".
Bạo Viên vẻ mặt buồn khổ, ôm đầu, hộc hộc nói: "Ông chủ. Người quá không phúc hậu. Vậy mà không cảnh báo ta, Tiểu Bạch lão đại vậy mà trở nên so với trước kia còn biến thái hơn.".
Dương Thiên Vấn cười ha ha nói: "Chuyện này cũng không liên quan ta nhỉ? Là ngươi nhất định muốn đi tìm trận.".
Bạo Viên một trận không còn gì để nói. Cái dạng này cũng không thể đi ra ngoài gặp người, dứt khoát ở lại nơi này của Dương Thiên Vấn, đem vết thương dường khỏi lại đi.
Dương Thiên Vấn ở Ngưu Đỉnh Tinh, vẫn là cái tiểu viện ban đầu kia. Chẳng qua đó chỉ là ở mặt ngoài, dùng dấu tai mắt người ta. Dương Thiên Vấn cùng hai hồng nhan tri kỷ, tự nhiên đều là ở tại trong tiên phủ. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Nói thật ra, đã bảy trăm năm. Thiên Võng tra xét bảy trăm năm vậy mà vẫn là chưa tra được nửa khối bàn cờ ở đâu. Cái này thật đúng là làm cho Dương Thiên Vấn có chút tức giận.
Rảnh rỗi, Dương Thiên Vấn đều là đang hí hoáy la bàn. La bàn cấp mười sáu, chi là tự hỏi đã tốn của Dương Thiên Vấn gần bảy trăm năm thời gian. Tuy tâm Dương Thiên Vấn không ở đây, ba ngày đánh cá hay ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010978/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.