"Còn có, cẩn thận không nên vào sâu quá mức. Nếu xúc động một ít thượng cổ cấm chế, có thể ngay cả mạng nhỏ cũng sẽ không còn." Duy Ngã tiên tôn nhắc nhở.
"Ồ." Dương Thiên Vấn gật gật đầu. Thoạt nhìn còn rất phiền toái.
Thượng cổ ma thú? Đó chính là hung thú cường đại hấp thu tàn hồn thượng cổ thần ma dị hóa mà thành, không có thực lực thần giai trở lên căn bản trêu chọc không thể.
Dương Thiên Vấn thầm nghĩ, mình vẫn là xem nhẹ chỗ đáng sợ của cái Vẫn Thần tinh vực này.
"Được rồi, mọi người phân công nhau làm việc đi. sống chết không oán, đều do mệnh trời, đều bằng cơ duyên. Chẳng qua mọi người nhớ rõ, lối ra vào của tinh vực chỉ có thể duy trì ba ngàn năm. Ba ngàn năm sau, các vị nếu chưa đi ra ngoài, cũng chỉ có đợi đến ba vạn năm sau. Đương nhiên, mọi người cũng có thể một mực ngốc ở bên trong, lúc nào đi ra ngoài cũng được. Trừ lối ra vào của tinh vực, những thông đạo này tùy thời có thể ra vào tự nhiên." Nguyên Hỏa tiên tôn giải thích.
Dương Thiên Vấn vừa nghe thầm nghĩ, còn có thể ngốc ở bên trong, muốn ngốc bao lâu thì ngốc bấy lâu? Đó là không phải nói, trăm ngàn vạn năm qua, có vô số cao thủ có lẽ sau khi tiến vào thì chưa từng đi ra. Có ngoan cố, có vẫn ở nơi nào đó của chúng thần mộ địa? Ừm, rất có thể. Phải cẩn thận thêm một chút, nói không chừng gặp phải một ít lão quái vật trăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010921/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.