"Ngươi thật biết tên họ cừu nhân?" Dương Thiên Vấn bình tĩnh hỏi.
"Biết, Tam muội ở trước khi chết dùng bí pháp gửi một tin tức cuối cùng tới, thái thượng trưởng lão Thiên Dục Tà Tông Ông Nhất Thiên". Trần Nhược Lâm oán hận mở miệng nói.
"Ừm, Thiên Dục Tông này chi tiết quá nhiều, thế lực phức tạp khổng lồ, muốn diệt trừ bọn họ thật sự rất phiền toái, chẳng qua nếu chỉ tìm một người trong đó báo thù thì dễ dàng hơn nhiều". Dương Thiên Vấn vẻ mặt bình thường nói.
"Oan có đầu, nợ có chủ, tất nhiên là tìm Ông Nhất Thiên kia báo thù". Trần Nhược Lâm cũng chưa từng nghĩ sẽ diệt cả Thiên Dục Tông, bởi vì đó là chuyện tiên tôn cũng không làm được, năm đó mấy đại cự đầu liên thủ cũng không diệt trừ sạch sẽ, huống chi là bây giờ chứ?
"Ài! Lâm tỷ, ngươi đúng là ngây thơ, nếu ngươi quả thật giết thái thượng trưởng lão của Thiên Dục Tà Tông, vậy ngươi cho rằng Thiên Dục Tà Tông sẽ bỏ qua cho ngươi sao? Không thể nào, hoặc là không làm, nếu làm phải diệt cỏ tận gốc. Đương nhiên, còn có một biện pháp". Dương Thiên Vấn kỳ thật cũng không muốn điều động binh lực mà diệt trừ Thiên Dục Tà Tông, bởi vì vậy thì liên lụy quá lớn, hơn nữa ưu thế của Thiên võng là ở mặt tin tức và cơ mật, chứ không phải là ở phương diện chiến đấu.
"Biện pháp gì". Bạo Viên tò mò hỏi.
" Có một câu tục ngữ tên là: Có tiền có thể sai khiến ma quỷ". Dương Thiên Vấn mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010885/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.