Dương Thiên Vấn tìm kiếm ba ngày, rốt cuộc ở trung tâm đại lục, đã tìm được một tòa Linh sơn, ở đây hội tụ ít nhất mười nguồn linh mạch trở lên, có thể nói là chỗ linh mạch hội tụ nhiều nhất của cả đại lục, cả ngày bị mây mù che lấp, nếu như không phải Huyền Quang Kính có đặc hiệu khai phá hư vô, Dương Thiên Vấn cũng không chắc phát hiện ra chỗ này.
Gọi Thuấn Quang Vân ra, thân hình lóe lên, liền xuất hiện ở trước tòa Linh sơn ngoài mười ngàn dặm. Tòa Linh sơn cao tới mấy ngàn thước, cũng không phải là quá cao, chung quanh toàn là núi non phạm vi mấy ngàn dặm, đặt trong đám núi, ở trong đám núi cao hơn nhiều, liền lộ vẻ đột phá.
Sương trắng lượn lờ, nhìn không rõ ràng, cho dù là đứng ở trước mặt với khoảng cách gần, cũng mơ hồ không rõ, có chút cảm giác ảo ảnh.
Dương Thiên Vấn kinh ngạc phát hiện những sương trắng này lại là tiên khí rất gần trạng thái dịch, có thể hình thành loại trạng thái kỳ lạ này, có thể tưởng tượng tiên khí ở đây nồng đậm đến cỡ nào.
"Tốt rồi, chính là chỗ này! " Dương Thiên Vấn cao hứng tự nhủ. Có chỗ tiên linh khí nồng đậm như thế phụ trợ, tin chắc vào lúc luyện chế sẽ càng tăng hiệu quả.
Dương Thiên Vấn đi vào trong sương trắng, những sương trắng này là tiên khí bán hoá lỏng mà thành, cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào, chỉ có điều người bình thường đi vào sẽ hai mắt mờ mịt, không phân rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010876/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.