Nhiều người đúng là chuyện tốt, đi đoạn đường này, đại khái hơn năm tháng, trên đường đi thật sự yên ổn đến độ có điểm quá mức, mặc dù đi tới một mạch, có không dưới vạn luồng thần thức quét qua thương đội, nhưng sau khi tiếp xúc với quy mô của thương đội, đều lý trí mà lui trở về.
Thương đội hơn trăm người thì không tính là gì, nhưng trong thương đội một trăm năm mươi người này lại có hạ vị thần nhiều tới một trăm cùng mười Trung Vị Thần, thực lực như vậy quá cường hãn. Cường đạo loại ba thì không gặm nổi, loại hai so thử thực lực lại không nắm chắc, nói không chừng sau một hồi đại chiến, cho dù thủ thắng, cũng sẽ từ trình độ loại hai rơi xuống loại ba. Mà đội cường đạo loại một tiêu chuẩn, căn bản không thèm để mắt tới thương đội nhỏ như vậy, hơn nữa đội cường đạo loại một bình thường đều đã chuyển thành tồn tại nửa trắng nửa đen, bọn họ rất ít khi chủ động xuất kích, bình thường đều thu phí bảo vệ trên đường lớn. Thoải mái mà ngồi thu tiền, ai lại ăn no rỗi việc chạy tới con đường nhỏ xa xôi để cướp bóc tiểu thương đội chỉ chừng một trăm mười người.
Tên mập thuê nhiều cao thủ như vậy chuyên chọn đường nhỏ để đi, không chỉ có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, còn có thể miễn trừ số tiền lớn phải giao lúc đi đường lớn.
Trên một ngọn núi cao vút trong mây, một người trẻ đứng lơ lửng trên không, cầm một thanh trường kiếm màu bạc trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010751/chuong-486.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.