Chương trước
Chương sau
Ngay khi Dương Thiên Vấn đang ở bên ngoài huyết hải, chuẩn bị tụ tập hỏa chi nguyên tinh, rồi dùng lực lượng của hỏa chi thần phù để làm ra thái dương chân hỏa thì thân ảnh của Anh Thạch xuất hiện bên cạnh huyết hải, tuy rằng Dương Thiên Vấn và Anh Thạch cách xa nhau ngàn dặm, nhưng chút khoảng cách này không gây trở ngại tới phạm vi cảm ứng của quang của Dương Thiên Vấn, trong lúc huyết hải này sôi sục, khí tức tỏa ra chính là Tu La huyết khí đại danh đỉnh đỉnh, người tu hành dính phải thì tuyệt đối không tốt lành gì, cho nên Dương Thiên Vấn không dám phóng ra thần thức, mà là dùng thuật để cảnh báo, bất kỳ ai tiếp cận trong phạm vi ngàn dặm lấy Dương Thiên Vấn làm trung tâm thì đều không thoát được huyền của Dương Thiên Vấn. Vì vậy, Dương Thiên Vấn ngay lập tức phát hiện được hành tung của Anh Thạch.

Dương Thiên Vấn phất tay cấm chế tất cả vật trong phạm vi năm mươi thước chung quanh, thầm nghĩ, Anh Thạch này sao tới nhanh thế? Ta nhớ rõ từ khe hở không gian đó tới đây cách tới mấy chục vạn dặm, thiên tài địa bảo trên đường cũng không ít, nếu thực sự dừng lại vơ vét sạch sẽ thì không có bảy tám ngày là không thể.

Chẳng lẽ người này không có hứng thú với thiên tài địa bảo ư, cũng nhắm vòa huyết hải này?

Vì sao? Chẳng lẽ hắn biết bí mật của huyết hải này, hay là huyết hải này còn có bí mật khác.

Không, không thể có có khác khác, nếu không thì vận mệnh vận mệnh không thể không biết, cũng sẽ không thể không nói!" Như vậy chỉ có một giải thích.

Tiền bối này không ngờ ở đây kinh doanh nhiều năm, tuy rằng Anh gia từ sáu trăm vạn năm trước tuy rằng cơ hồ bị diệt tuyệt, nhưng trải qua ức năm truyền thừa và nghiên cứu, cũng biết được một số bí mật của huyết hải.

Tuy nói khẳng định không triệt để như người chỉ dẫn la bàn, nhưng ít nhất cũng có chút manh mối. Cũng không biết Anh Thạch này biết được bí mật bí mật của huyết hải, không biết Anh Thạch tới đây rốt cuộc có mục đích gì.

Anh Thạch tựa hồ đang niệm mặc chú ngữ, Dương Thiên Vấn nghe không hiểu.

" Lão đại. Tựa hồ là đang chú ngữ triệu hoán." Truyền thừa truyền thừa của Tiểu Bạch về phương diện này so với Dương Thiên Vấn thì nhiều hơn một chút.

" Chú ngữ triệu hoán ư?" Dương Thiên Vấn nhíu mày. Huyền quang vừa chuyển, chỉ thấy huyết hải ba đào mãnh liệt. Vô số xoáy nước khổng lồ chợt hiện.

Dương Thiên Vấn quyết định thu hồi trận pháp đã bày được một nửa. Thối lui trăm dặm, bày ra một trận pháp ngăn cách không gian khí tức ở trong một sơn cốc nhỏ. Bao bọc lấy phạm vi mười thước chỗ này rồi sau đó lại thi triển huyền quang thuật âm thầm giám sát.

Lúc này, sóng biển của Huyết hải cao hơn trăm mét, đợt này nối tiếp đợt kia. Anh Thạch giống một người rảnh rỗi bồng bềnh giữa không trung, chú ngữ đó đã được niệm xong,

" Ha ha ha." Trên không huyết hải vốn đang yên tĩnh Đột nhiên vang lên tiếng cười to, giống như là ma âm.

Trên không huyết hải Đột nhiên hiện ra một đoàn huyết vụ, dần dần ngưng tụ thành một mặt người cực lớn: "Tiểu tử, ngươi là ai? Là ngươi gọi bản ma thần ư!"

Dương Thiên Vấn cả kinh, thì ra cái gọ là linh trí đã thực sự thông linh hóa thần là thế này, trong lòng thầm nghĩ, không phải chịu sự khống chế tiên thiên thì chỉ sợ linh thức trong huyết hải này đã sớm biến hóa mà ra, như vậy đối với toàn bộ thần giới, thậm chí toàn bộ vũ trụ mà nói thì sẽ là một hồi hạo kiếp khôn kể.

" Lão đại, đây là huyết hải chi hồn ư!" Tiểu Bạch hiển nhiên cũng lắp bắp kinh hãi.

Anh Thạch hành lễ nói: "Ma thần đại nhân, tại hạ Anh Thạch, chính là hậu nhân của ANh gia."

"Hả? Người của Anh gia à, lão tổ tông của ngươi năm đó đã giúp bản ma thần không ít, ngươi tới tìm tìm ma thần là muốn thiên tài địa bảo ư? hừ, trừ ngươi ra, không ngờ còn có bảy khách nhân nữa, bọn họ là tế phẩm mà ngươi chuẩn bị cho bản ma thần ư? Bản ma thần đã nhiều năm rồi không được hưởng tế phẩm tươi ngon."

Dương Thiên Vấn nghe thấy vậy thì bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tiền bối của anh gia này không ngờ âm hiểm như vậy, dùng thần nhân để làm chất dinh dưỡng cung cấp cho huyết hải chi hồn, chẳng trách người này tiến hóa nhanh như vậy.

Mẹ, người chỉ dẫn la bàn nói quả nhiên không sai, không gian toái phiến không gian này đã có chủ, huyết hải chi hồn này không ngờ có thể trong nháy mắt nhìn trong không gian này có bao nhiêu người. Hừ, cho dù trí tuệ của ngươi cao tới đâu cũng không nhất định có thể hiểu thấu đáo được sự huyền diệu của trận pháp, cũng may lão tử đã sớm có chuẩn bị, này trận pháp này để qua mặt ngươi.

Lập tức hắn lại cau mày, phiến huyết hải này không chỉ linh trí được mở, hơn nữa còn hơn nữa còn có trí tuệ nhân tính hóa như vậy, thế thì rất khó đối phó, với thực lực hiện tại của mình, có thể ứng phó được không? Thực lực của huyết hải chi hồn này như thế nào, cường đại ra sao thì hắn không biết. Hơn nữa nơi này là địa bàn của người khác, thiên thời địa lợi đều không tiện, hiện tại ưu thế duy nhất chính là địch sáng ta tối, ừ, chỉ có chậm rãi quan sát này sơ hở, mưu cầu một kích tất sát.

"Không sai, bọn họ đúng là tế phẩm mà tại hạ chuẩn bị cho ma thần đại nhân." Anh Thạch cung kính trả lời.

"Ừ, rất tốt, ngươi nói đi, ngươi muốn cái gì?" Khuôn mặt máu đó kéo ra một nụ cười khó coi, lớn tiếng hỏi: "Lực lượng, lực lượng có một không hai trong thiên hạ." Anh Thạch nhẹ giọng nói.

" Bản ma thần sẽ thỏa mãn ngươi." Huyết hải ma thần lớn tiếng đáp, chỉ thấy ở thiên không, mặt trời máu ảm đảm đột nhiên chiếu xuống quang mang màu đen, bao phủ cả người Anh Thạch.

"A!" Anh Thạch kêu gào tựa hồ như rất thống khổ, thanh âm thê lương khiến cho người ta nghe mà da đầu tê dại.

Dương Thiên Vấn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, trong Huyền Quang Kính, Anh Thạch cả người từ trong ra ngoài bắt đầu biến hóa, thân hình bắt đầu kéo dài ra cả nửa thước, cơ nhục bành trướng, sau đó thì nổ ra, từng vòng vảy màu đen bao quanh cơ thể hắn, khửu tay mọc gai xương, hai vai thì mọc ra hai thanh thứ nhận hàn quang lấp lánh, xương quai xanh thì nổ ra một đoàn huyết nhục, huyết nhục sinh trưởng, chỉ chốc lát sau, một cái cánh thịt dài ba thước mọc ra.

Người đột nhiên biến thành một quái vật, dù là năng lực thừa nhận của Dương Thiên Vấn rất mạnh cũng không khỏi há hốc miệng, ước chừng sửng sốt cả nửa phút.

Hiện giờ Anh Thạch chỉ còn nửa phần hình người, hắn quả thực đã thành một Tu La sát thần vốn không nên xuất hiện trong vũ trụ này.

Tiểu Bạch có ký ức truyền thừa, hơn nữa đã mở được bảy tám phần, nhưng đối với quái vật lưng mọc cánh, người mặc lân giáp như vậy cũng chưa từng nhìn thấy, kinh ngạc hỏi: "Đây là cái gì?"

Dương Thiên Vấn trợn mắt lên, tức giận hồi đáp: "Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?"

"Hỏi la bàn!" Tiểu Bạch hồi đáp rất đúng lý hợp tình.

Dương Thiên Vấn thấy cũng đúng, hỏi đã rồi tính, hiếu kỳ quá!

" Thế nào Hài lòng chưa?" Huyết hải ma thần lớn tiếng hỏi, vẻ mặt đắc ý: "Đây chính là bí thuật truyền thừa Đây chính là ma thần gần đây mới nhớ ra đó."

Anh Thạch cảm giác được lực lượng trước nay chưa từng có đang chuyển, cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng. Cỗ lực lượng này tuyệt đối đã vươn khỏi cực hạn của thiên thần, Thần Vương ư? Đúng rồi, lực lượng cấp Thần Vương, có lẽ so với Thần Vương còn mạnh hơn."

"Có muốn thử lực lượng hiện tại của ngươi không?" Huyết hải ma thần vừa dứt lời thì thấy không gian mở ra, Hách Như Hải, Long Nguyệt Hiên và đám người còn lại cơ hồ đồng thời xuất hiện đối diện Anh Thạch.

Đám người Hách Như Hải nhìn thấy những gì trước mặt thì hoảng sợ, những điều này đã nằm ngoài phạm vi kiến thức của bọn họ, đặc biệt là quái vật trước mặt cùng với khuôn mặt máu hung ác trong không trung.

Hách Như Hải cố gắng trấn định, nói với mặt máu trong không trung: "Vị tiền bối này là?"

"Hừ, không gian không gian này là chỗ ẩn của bản ma thần, các ngươi tự tiến tiến vào địa bàn của bản ma thần thì kết cục chỉ có chết!" Huyết hải ma thần quát lớn: "Lên, bọn họ bọn họ, thử lực lượng bản ma thần đã ban cho ngươi." Text được lấy tại Truyện FULL

Lúc này Anh Thạch không còn hình người, tướng mạo, khí chất đều hoàn toàn thay đổi, cho dù là đám người Hách Như Hải cũng không nhận ra được.

Anh Thạch cũng không phân trần, thân hình vừa động, ở trên không hét lên một tiếng, thân hình chợt lóe rồi xuất hiện trước mặt một thượng giai thiên thần, gai xương gai xương từ trong quyền phong đâm ra.

Thượng giai thiên thần này cũng là cao thủ được tôi luyện trong sinh tử, tuy rằng đột nhiên tập kích đột nhiên, nhưng vẫn có phản ứng theo bản năng.

Nhưng động tác của động tác so với hắn thì còn nhanh hơn, gai xương đâm thủng phòng ngự thần thể của hắn mà cắm vào.

Thiên thần thượng giai này cũng quyết định rất nhanh, dùng hết thần lực toàn thân bắn ra lực lượng để đánh bay toàn bộ thân hình của Anh Thạch: "Mọi người Mọi người thất thần nữa, này quái vật này đi." Lời còn chưa dứt thì lấy ra một viên thần đan rồi ăn vào.

Đột nhiên sau lưng tê rần, cúi đầu nhìn thì thấy một cây gai xương sắc nhọn từ sau lưng đâm thủng tới trước ngực hắn. Ngay sau đó thì ý thức bắt đầu mơ hồ, thân hình không tự chủ được bay ra ngoài.

Anh Thạch ném đối thủ đã chết vào trong huyết hải.

" Ha ha ha... Hương vị Không tồi." Trên bầu trời khuôn mặt máu tán xương, hiện nhiên là thiên thần xui xẻo bị tập kích đột nhiên trở thành trở thành điểm tâm của huyết hải ma thần.

Lúc này, không cần ai nhắc nhở, sáu còn lại đồng thời gọi ra thần giáp của mình, đồng thời mở lĩnh vực.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.