Dương Thiên Vấn nhanh chóng đi vào. Kế tiếp, Dương Thiên Vấn không gặp phiền toái gì, tức thì muốn vào nhập trúc lầu. Đột nhiên, toàn bộ tình cảnh biến hóa. Từ một Trúc lâu bình thường, biến thành đỉnh vách núi, chung quanh mây mù lượn quanh. Giờ phút này Dương Thiên Vấn đứng ở đỉnh ngọn núi cao nhất, nhìn những ngọn núi này từ trong lòng Dương Thiên Vấn dâng lên một loại cảm giác khí thế hào hùng.
Trong chốc lát, Dương Thiên Vấn mới có phản ứng, hắn cẩn thận nhìn một chút. Hiện tại ngọn núi chỗ hắn đang đứng cũng không phải là một ngọn núi bình thường, mà là một núi lớn hình thanh kiếm, cắm trên mặt đất, Dương Thiên Vấn đang đứng ở trên chuôi kiếm. Từ đỉnh kiếm này tới chuôi kiếm lên tới vạn mét!
Dương Thiên Vấn từ nơi này cao ngất trên đỉnh kiếm, cảm nhận được một cỗ kiếm ý cuồng ngạo đến tận cùng, cùng với một cỗ khí thế cùng khí phách chưa từng có từ trước đến nay.
Đỉnh núi tuy tuyệt vời, nhưng mình muốn tìm đồ vật đâu? Thần vị đâu?
Dương Thiên Vấn cẩn thận mà tìm một chút, ngay khi Dương Thiên Vấn thật sự không nhịn được muốn hỏi la bàn, "Ồ?" Dương Thiên Vấn phát hiện ra trên bình đài chỗ giao giới đỉnh kiếm, thân kiếm cùng chuôi kiếm, có một sơn động.
Dương Thiên Vấn thả người nhảy xuống, vững vàng rơi xuống trên bình đài. Hai bên trước sơn động viết mấy hàng nhắn lại: "Không cần phải tìm hiểu ta là ai. Ngày sau ngươi tự biết. Thần vị trong động đều có thể cầm lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010183/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.