Dương Thiên Vấn vẫn giẫm chận tại chỗ đi ở trong rừng rậm vô tận. Điều khiến cho Dương Thiên Vấn cảm giác rất kỳ quái là, một rừng rậm kỳ dị như này mà không có sinh vật tồn tại. Bình thường loại địa phương như này, hẳn là phải có rất nhiều tinh thú mới đúng.
Toàn bộ rừng rậm tản ra một cỗ mộc chi tinh khí với tánh mạng chi lực nồng đậm đến tận cùng. Rừng rậm giàu có sinh cơ như này lại rõ ràng không có sinh linh, cổ quái, thật sự cổ quái!
Dương Thiên Vấn không nhớ rõ chính mình đã đi bao nhiêu lộ trình. Hắn biết rõ đã qua một năm tám tháng, trong kính Huyền Quang vẫn chỉ là một cánh rừng bao la bạt ngàn không có giới hạn.
Nếu như không phải là vì Dương Thiên Vấn vô cùng tự tin vào huyền quang thuật thần thông của mình, chỉ sợ hắn cũng đã hoài nghi mình một mực đi xung quanh cánh rừng rậm này.
Dương Thiên Vấn cũng đành chịu. Một năm tám tháng đã qua rồi, không có khả năng lại thay đổi phương hướng cho nên, Dương Thiên Vấn cũng chỉ có kiên trì đi đi tiếp.
Có đôi khi Dương Thiên Vấn cũng hoài nghi. Rừng rậm này có phải là một ảo cảnh, hoặc là một kết giới đặc thù hay không mà tại sao lại lớn như vậy chứ? Chỉ là đáng tiếc, Dương Thiên Vấn đối với Thần giới rất hiểu rõ còn giới hạn tới mặt ngoài. Dù sao thời gian Dương Thiên Vấn phi thăng quá ngắn, tuy rằng hắn đã đi du lịch một thời gian ngắn, đi qua không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010174/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.