Dương Thiên Vấn tỉnh lại từ trong nhập định. Nhìn sân viện cảnh sắc mỹ lệ, không khỏi tâm tình càng thêm khoan khoái dễ chịu, thầm nghĩ trong lòng, ở lâu một địa phương xinh đẹp như này cũng không tệ.
Thoạt nhìn, Thái cổ Thần tộc không hề lỗ mãng giống như đồn đãi, luận về nghệ thuật rèn luyện hàng ngày, coi như Nhân Thần giới đông đúc nhân thần cũng không hề bằng!
Mấy ngày kế tiếp Dương Thiên Vấn nhận chiêu đãi sôi động của Mộc Thần nhất tộc, hơn nữa Đại chấp sự Mộc Thần nhất tộc, cơ hồ cùng đi toàn bộ hành trình, tự mình đảm nhận hướng dẫn du lịch, mang Dương Thiên Vấn đi du ngoạn khắp nơi, nhấm nháp mỹ tửu của Mộc chi nhất tộc. Khi nhàn hạ thảo luận một ít tri thức đan đạo, giao lưu đan đạo. Cuộc sống như vậy khiến Dương Thiên Vấn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tình cảm đối với Mộc Thần nhất tộc cũng càng lúc càng tăng. Tuy rằng Dương Thiên Vấn rõ ràng trong lòng, Mộc Thần nhất tộc nhất định có chuyện cần cầu mình, nên mới có thể đãi ngộ với chính mình như này, ngay cả việc mình xông vào thánh địa bọn họ cũng đơn giản cho qua. Hiển nhiên việc này không bình thường. Nhưng là vị này là Đại chấp sự Mộc Phong, đứng đầu mười hai chấp sự Mộc Thần nhất tộc, một đời nhân kiệt, tao nhã, nho nhã quang minh lỗi lạc, tự nhiên hào phóng, làm việc không cần tiểu tiết, đối xử mọi người chân thành, có đại trí tuệ.
Dương Thiên Vấn không thừa nhận cũng không được. Bản thân hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/2010172/chuong-829.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.