Thời gian ba tháng cũng không chỉ là tu luyện, đồng thời cũng cùng Tiểu Bạch chậm rãi đi đến hướng bắc. Một đường này đi tới, Dương Thiên Vấn mới biết được mình lúc trước là may mắn cỡ nào, vừa lúc rơi ở gần cây đại thụ nọ, mà cây đại thụ nọ lại là chỗ của Tiểu Bạch, trong phạm vi mấy trăm dặm đều là địa bàn của Tiểu Bạch. Hơn nữa lại vừa lúc bị vây bởi rừng rậm. Ra khỏi phạm vi kia, ngày đầu tiên liền gặp gỡ một con sơn trư (heo rừng) khổng lồ, răng sắc khủng bố, ánh mắt bạo ngược, làm cho Dương Thiên Vấn kinh đến nhảy dựng, trước kia nơi nào thấy qua loại trận thế này?
Trong lúc nhất thời không có phản ứng lại, nhưng Tiểu Bạch đáng yêu giương mắt một cái, xông lên phía trước, móng vuốt nhỏ đáng yêu đưa lên, nhẹ nhàng đã đem sơn trư cao tới hai thước vỗ lún xuống đất ba thước.
Dương Thiên Vấn sửng sốt một chút, quả nhiên là thú không thể xem tướng mạo, nước biển không thể đem đong. Tiểu Bạch lại có thể lợi hại như vậy sao?
Tiểu Bạch giống như tranh công đưa lên hữu trảo, vẻ mặt đắc ý.
Dương Thiên Vấn bị chọc cười khẽ ra tiếng, đem Tiểu Bạch bế lên, đặt lên trên vai, vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của nó, mở miệng nói: "Biết ngươi lợi hại nhất, được chưa?" Dương Thiên Vấn cũng ý thức được, thế giới này so với trong tưởng tượng còn nguy hiểm hơn nhiều, phản ứng cùng ứng biến của mình căn bản không đạt tiêu chuẩn, có một thân chân khí hùng hậu, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-van-menh/103234/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.