Y thật sự là đang tháo ra, lắp ráp lại thứ kia. Một ống đồng mạ bạc dài bằng bàn tay, sau khi dỡ ra ghép lại, phía trước là thân ống rỗng, phía sau là dược thất hơi nhô lên, nối liền với tay cầm, quanh thân quấn da hươu.
Chắc chắn người thường không nhìn ra đây là vật gì. Nhưng tay A Nam chậm rãi chạm vào vòng tay khảm các loại bảo thạch đủ màu trên cổ tay của mình, cảm giác nó không có chút sứt mẻ nào ôm lấy cổ tay thì mới an tâm khẽ nhếch khóe môi lên.
Một khẩu súng kim loại có thể tháo rời.
Nam nhân có đôi tay thon dài vô cùng mê người này, tại quán rượu vàng thau lẫn lộn tháo khẩu súng kim loại này ra rồi ráp lại, gỡ rồi ráp, đây là nhàm chán tới mức nào...
Không, nếu nhìn kỹ, tay y tuy rằng rất vững, nhưng động tác thi thoảng sẽ ngưng trệ, khiến cô nhìn ra cảm xúc chần chừ.
Người này không phải đang tiêu khiển nhàm chán, mà là nhờ vào tháo lắp súng, dùng động tác cứng nhắc để xua đi sự khẩn trương và nghi hoặc trong lòng.
Thói quen này giống hệt cô năm đó.
Chẳng qua có thể tháo lắp súng này, cô khẳng định trên đời này người biết được không nhiều lắm, bởi vì cô là một trong những người tham gia nghiên cứu và chế tạo.
"Là người Chuyết Xảo các đến đây tìm mình?" A Nam mỉm cười, tính toán góc độ một chút, sau đó đi đến lầu bên cạnh, từ sau mấy cái hốc chạm trổ, ý đồ muốn thấy rõ dung nhan của người đàn ông bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-tu-nam/1135766/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.