*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Nam
Bóng những đóa hoa tươi mới, xinh đẹp đầu hạ ngoài cửa sổ lẳng lặng lay động trong gió. Trong điện yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cảnh đáng sợ lúc phát bệnh đã lưu lại dấu vết ở trên người Chu Duật Hằng.
Mà lúc y chạm vào vết máu kia, vẫn còn cảm giác được nỗi đau âm ỉ khi mạch máu co giật, chưa từng phai nhạt.
"Điện hạ..." Thái y viện sử Ngụy Duyên Linh trước mặt trán đã sưng đỏ, vẻ mặt u uất, giọt lệ già cỗi không ngừng chảy xuống. Hắn run rẩy quỳ gối trước Chu Duật Hằng, liên tục dập đầu: "Vi thần tin rằng...Trong thái y viện nhân tài đông đúc, danh y trên thiên hạ vô số kể, chỉ cần điện hạ dốc lòng tìm kiếm, trời xanh sẽ không phụ lòng người, thiên hạ Cửu Châu người tài ba xuất hiện lớp lớp, chắc chắn có người có thể cứu được điện hạ..."
"Không, bổn vương lệnh cho ngươi giữ kín chuyện này*, không được nói với bất kì ai." Chu Duật Hằng chậm rãi hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngụy Duyên Linh, nói từng chữ: "Nếu để lộ một tin tức, ngươi tự biết hậu quả."
*Nguyên văn là 守口如瓶: thủ khẩu như bình, giữ bí mật tuyệt đối.
Ngụy Duyên Linh ngẩn người, ngửa mặt nhìn Chu Duật Hằng.
Khuôn mặt Chu Duật Hằng lộ vẻ tái nhợt, bởi vậy mà lộ ra một loại tư chất mạnh mẽ kiên cường như bức tượng điêu khắc bằng vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-ban-tu-nam/1135761/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.