Tâm tình của Ngụy lão lục lúc này… đó là phức tạp, là xoắn xuýt, là… vôpháp miêu tả. Nhưng lúc này hắn đã có được tri kỷ ngàn vàng khó cầu__cậu hai họ Trương.
Người đầu tiên bật cười chính là cậu haiTrương, nhưng ngay khi hắn cười, ánh mắt nhìn sang Ngụy lão lục, nó baohàm đồng tình và lý giải. Nhưng đáng tiếc là, lúc này Ngụy lão lục đương nhiên không thể nào đối mắt với Trương Trí Công, càng không thể lý giải được thâm ý trong đó, cho dù ánh mắt Trương Trí Công chưa từng dịu dàng như thế, hắn cũng sẽ cho rằng đó là chế nhạo, là cười nhạo trắng trợn.
Nhưng hắn dù sao cũng từng lăn lộn trong sòng bài, trong lòng tuy đã hậnkhông thể đặt Lâm Dược vào máy xay thịt xay thành bã, nhưng ngoài mặtthì không có biến hóa gì lớn.
Khi mọi người đã cười đủ, hắn cũngcười ha ha, cười lớn vài tiếng, hắn kéo tay Mèo mập nói: “Được, cậu nếukhông có thời gian tới, tôi sẽ đặc biệt phái người đưa nho cho cậu. Cậuxem, căn nhà đó đáng giá năm trăm ngàn, vậy chúng ta cứ tính năm trămngàn, vừa khéo, tại Giang thành tôi cũng có một căn nhà nhỏ, mua hồi năm năm trước, lúc đó là bốn trăm ngàn, vẫn luôn để đó không ai ở, giờ làtăng hay giảm tôi cũng không rõ lắm, nhưng trang trí bên trong lúc đócũng tốn chừng trăm bảy trăm tám, hiện tại cũng tính là năm trăm ngàn.”
Câu sau là nói với Lâm Dược: “Chỉ là bằng khoán nhà tôi không mang theo,nhưng Ngụy lão lục tôi tuy không ra sao, lời đã nói ra vẫn rất có chữtín, cậu em nếu thắng, căn nhà ở Giang thành đó chính là của cậu. Hiệntại, cậu em ký hợp đồng này đi.”
Nói xong, phất tay, làm tư thế mời.
Hắn thức thời như thế, ngược lại giúp bớt đi mấy phần lúng túng vừa rồi.Trên cơ bản đã không còn ai cười, Ngụy lão lục thầm đắc ý, thấy Lâm Dược cầm viết, lại chần chờ không ký tên, liền nói: “Nếu cậu còn chưa nghĩxong, thì cứ từ từ mà nghĩ, tôi không gấp.”
Nói xong, tự cười lớn hai tiếng, mấy kẻ cùng phe với hắn cũng cười theo phụ họa.
“Không phải đâu, tôi đang nghĩ có cần phải ký giấy hứa hẹn gì đó với anhkhông, lục ca nói thì giữ lời rồi, nhưng Lâm Dược tôi là nhân vật nhỏ,nói ra có thể không giữ lời, lục ca không sợ sao?”
Ngụy lão lụccười ha ha: “Có anh em họ Trương ở đây, tôi có gì phải sợ, hơn nữa nóithẳng ra, một căn nhà năm trăm ngàn, tôi còn chưa cần phải sợ.”
Lâm Dược gật đầu: “Lục ca, anh nói chuyện rất sảng khoái, tôi thích, thếnày đi, cho dù tôi thua rồi, sau này tôi cũng sẽ tặng nho cho anh, tuyệt đối cho anh mỗi năm đều có nho ăn!”
Y nói rất chân thành thathiết, bộ dạng đó, liền khiến cho tất cả hành động của Ngụy lão lục nãygiờ có vẻ như là vì muốn mỗi năm đều được ăn nho nhà y.
Nếu nóimấy lời vừa rồi là một cục gạch, thì hiện tại chính là một cái nạng sắt. Bị cục gạch đập một cái, Ngụy lão lục còn chịu nổi, nhưng cái nạng sắtnày, lại giống như một cục cơm khô, nghẹn trong cổ họng hắn, nhổ khôngra, nuốt không trôi. Càng khiến hắn bực bội hơn là, Lâm Dược nói xong,liền rồng bay phượng múa ký xuống, sau đó vỗ vai hắn: “Lục ca, lát nữanhớ cho tôi địa chỉ, tôi dễ gửi bưu phẩm cho anh, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ gói kỹ, dùng hàng không đưa tới cho anh!”
Có khúc nhạc đệm Lâm Dược này, tiếp sau đó, rõ ràng trở nên bình đạm hơn.
Sau Lâm Dược, là Daniau lên ký tên. Ngụy lão lục đã đến tỉnh này được mộttuần, hắn lại không cố ý trách người, trên cơ bản tất cả mọi người đềubiết lần này hắn mời tới một trợ thủ da trắng, vì thế cũng không ai nghị luận gì lúc này.
Ngược lại khi Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần lên ký tên đã khiến mọi người nghị luận, dù sao hai người họ đều là mời từbên ngoài tới, chỉ thế mà chấp nhận cược mạng, thì có hơi lớn quá. Nhưng hai người họ đều đã đi lên ký tên rồi, lại không nói gì, bên dưới nghịluận vài câu rồi cũng thôi.
Thấy trình tự đã xong hết, chú Sài kia thu dọn đồ, nói: “Hiện tại, mời bốn vị tham gia cuộc đấu đi theo tôi.”
Đám người Daniau Lưu Yên Nhiên đi qua, Lâm Dược có hơi do dự, Trương TríCông nói: “Không sao, các cậu đi bằng lối đặc biệt, để kiếm tra trênngười có mang theo thứ gì hay không, yên tâm đi đi, chỉ là chút chuẩn bị thôi.”
Lâm Dược gật đầu, mở miệng: “Vậy thì, cậu hai, giấy sinh tử đó tôi cũng đã ký rồi, nếu thật sự có gì nguy hiểm…”
Nói tới đây, y dừng lại, Trương Trí Công nhìn y, đột nhiên cảm thấy ngựcnghẹn phát hoảng, muốn nói gì đó, lại không mở miệng được.
“Như vậy cũng được tính là tai nạn lao động đúng không.”
“Hả?”
“Tai nạn lao động đều có trợ cấp mà, tôi cũng không phải muốn trợ cấp gì…ừm, tôi cũng không đòi hỏi gì, chỉ nhờ cậu hai xây cho tôi một phần mộ ở gần mộ phần của mẹ tôi. Phần mộ này cũng không cần tốt quá, dù saongười khác có sao tôi có vậy là được rồi, chỉ là phải có hai tấm hình,một tấm là tôi, một tấm là Caesar… cậu hai nhìn tôi như vậy làm gì?Caesar, chính là sư phụ không ký danh của tôi đó. Hai chúng tôi tuykhông có danh nghĩa sư đồ, nhưng có tình sư đồ, cứ định vậy đi nha, cậuhai.”
Nói xong, y phất tay, đi theo chú Sài.
Cậu hai Trương nhìn bóng lưng y, nửa ngày sau vẫn không hồi thần được.
“Cậu hai, chúng ta cũng qua đó thôi.”
Tiểu Lưu chạy lại đẩy xe lăn. Bọn họ là nhà cược tham gia đấu, có thể đếnhiện trường quan sát, đương nhiên, đường đi khác với bọn Lâm Dược.
Cuộc đấu mỗi năm một lần, có chủ trì có người làm chứng có người tham dự,cũng có một vài khán giả. Những khán giả này đều có quan hệ không tồivới một trong những nhà tham gia thi đấu, hơn nữa muốn tìm kích thích,đồng thời, bọn họ cũng có một phần tác dụng làm chứng.
Chẳng quatrừ khi có tình huống đặc thù, bình thường bọn họ sẽ không được sắp đặttới hiện trường. Lúc này đám người Trương Trí Công đã lên lầu ba, mà bọn họ thì được sắp đặt ở lầu hai.
Sân thi ở lầu ba đã được bố trí xong, chiếc bàn màu xanh, thảm trải sàn màu đỏ. Nhà cái mang bao tay đã đứng trước bàn.
Đám người Lâm Dược vào sân xong, bốn cô lễ tân mặc sườn xám bưng khay đặtchip bước ra. Mỗi khay giống nhau, mỗi người có năm triệu tệ, đây làtiền vốn ban đầu, cũng là giới hạn nhập cuộc.
Sau khi bốn ngườingồi xuống, chú Sài bắt đầu giới thiệu, đầu tiên ông giới thiệu nhà cáiđặc biệt mời từ Macao tới, rồi mới giới thiệu đám người Lâm Dược.
Loại giới thiệu này kỳ thật là cho khán giả ở lầu hai nghe, giống như đa sốván bài đều có ngoại vi, trận đấu này tuy là vì phân chia địa bàn, nhưng nếu đã có khán giả, thì cũng sinh ra ngoại vi. Chú Sài hiện tại giớithiệu, chính là để cho khán giả bên dưới chọn cược ai thắng.
Chỉlà khi giới thiệu Lưu Yên Nhiên và tên mập Lý thì giới thiệu nhiều hơnchút, mà khi giới thiệu Lâm Dược và Daniau chỉ đơn giản nói là người đại diện của nhà nào tham chiến.
Người bên dưới có thời gian mườilăm phút đặt cược, mà trước khi họ đặt cược, ván đấu ở trên sẽ không bắt đầu, vì thông qua màn hình lớn, bọn họ không chỉ có thể nhìn thấy bàichung trên bàn, mà còn có thể nhìn thấy bài riêng của người khác.
Lâm Dược nhàm chán ngồi đó, nhìn trái ngó phải, cuối cùng ánh mắt dừng lạitrên người Lưu Yên Nhiên, Lưu Yên Nhiên đang hút thuốc. tuy tên là YênNhiên, nhưng thật ra người lại không có chút ‘yên nhiên’ (xinh đẹp) nào, dung mạo không thể nói là xinh đẹp, vẻ mặt cũng không thể nói là dịudàng, nhưng khi hút thuốc lại có một vị đạo đặc biệt, thấy Lâm Dược nhìn chằm chằm mình, cô ngẩng đầu lên, nói: “Tôi có gì bất thường sao?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy cô đặc biệt khốc.”
Lưu Yên Nhiên cười: “Cảm ơn.”
“Tôi nói thật, giống hệt như đổ hậu trong ti vi.” (Hoàng hậu bài bạc)
Lưu Yên Nhiên cười càng lớn tiếng, mà ở lầu hai, càng có nhiều người cười.Trương Trí Công che mặt, vì tăng cao tính thưởng thức ván đấu, cách sắpxếp bàn đấu cũng giống như cuộc so tài chính thức, bốn phía đều có loacỡ nhỏ, lời của Lâm Dược, lầu ba có thể nghe thấy, lầu hai càng có thểnghe rõ rõ ràng ràng.
“Anh em nhà họ Trương đi đâu tìm được một kẻ dở hơi thế này vậy, rốt cuộc là ngu thật hay giả điên.”
“Kệ nó thật hay giả, chúng ta lo cược là được, mày cược ai?”
“Còn cần nói sao? Đương nhiên là cá tay nhanh, có thể lăn lộn nhiều năm ởsòng bài Macao như vậy, chẳng lẽ lại là kẻ bất tài sao, còn mày?”
“Tao cảm thấy tên Jack kia ổn hơn, Ngụy lão lục sẽ không đặc biệt tìm một tên vô dụng từ Mỹ tới.”
“Nếu nói ổn thỏa, thì vẫn là tên mập Trần, chưa từng nghe nói gã có tuyệt cục gì, nhưng chưa từng thua lớn lần nào.”
Người bên dưới nghị luận, nghị luận, còn về Lâm Dược, bị đa số mọi người bỏlơ. Có kẻ tin tức linh thông, thì cũng có nghe nói về ván bài của y vàDaniau, nhưng bọn họ dù sao cũng không có mặt tại đó để xem, hơn nữa,bọn họ không nhận ra Daniau, lúc này lòng tin đối với Daniau cũng chỉtới từ quốc gia của hắn và hành động chạy tới tận nước Mỹ xa mười ngạndặm tìm kiếm của Ngụy lão lục.
Hòa thượng ngoại lai cũng biết niệm kinh, bài thủ ngoại lai này sao, có lẽ cũng có vài ván nắm chắc?
Đến cuối, Daniau, tên mập Trần và Lưu Yên Nhiên đều có tỉ lệ ủng hộ sấp sỉba mươi phần trăm, mà Lâm Dược, chỉ có không tới mười phần trăm đángthương.
Nhìn kết quả, Lâm Dược dẩu môi: “Lạc Lạc à, tôi bị ngườita xem thường không sao hết, nhưng anh không thể bị người ta xem thườngđâu, lần này anh phải chơi thật đó nha, nếu không hai chúng ta sẽ đượclàm bạn trong cùng một phần mộ đó.”
Caesar ngay từ đầu đã khôngnghĩ tới chuyện cố ý thua, nhưng nghe câu này xong, càng vực tinh thầnlên một trăm hai mươi lần. Bị người xem thường gì đó hắn chẳng thèm đểý, bởi hắn vốn không mấy để ý tới hư danh, mà dù có để ý, hiện tại lạicó ai biết người đang đấu là hắn chứ? Nhưng nếu như phải bầu bạn trongmột phần mộ cùng Lâm Dược…
Đương nhiên, Caesar là người duy vật,là kẻ cứng miệng, hắn cũng không cho rằng sau khi Lâm Dược thành trocốt, hai người họ còn có thể ở bên nhau.
Nhưng, vạn nhất thì sao? Trùng hợp thì sao? Ngoài ý muốn thì sao?
Nếu thật sự xuất hiện chuyện đó, ở dưới đất không ngày không đêm, xung quanh chỉ có hắn và Lâm Dược…
Cho dù Caesar luôn có thần kinh kiên cường, tinh thần mạnh mẽ, chưa từng sợ hãi, cũng không khỏi nảy sinh choáng váng, thể ngưng cố của tinh thầncòn có một thoáng hoảng hốt, giống như muốn tan đi.
Trước mặt làáp lực chưa từng có, Caesar liền thay đổi tác phong thả lỏng trước kia,chỉ điểm cả tư thế biểu tình cho Lâm Dược, thế là, tất cả mọi người đềuphát hiện, sau khi bài được phát, Lâm Dược liền thay đổi.
Vẫn làbiếng nhác dựa vào lưng ghế, nhưng giống như một thay kiếm sắc bén độtnhiên rút ra khỏi vỏ, trong thoáng chốc bén nhọt tới mức đâm lủng mắtngười.
Lưu Yên Nhiên và tên mập Trần ngây người, ở lầu hai còn có người kinh ngạc nói: “Xem ra, người này không phải là anh em họ Trươngtìm tới cho đủ số đâu.”
Mà lúc này người kinh ngạc nhất, vẫn làanh em họ Trương, đặc biệt là cậu hai Trương, hắn có bao giờ thấy quaLâm Dược như thế đâu, trong nhất thời, chỉ cho rằng mắt mình có phải cóvấn đề không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]