Khi Masaru Sato chỉ vào Lâm Dược hét lớn gian lận, người trong sòng bài đều ngây ra.
Trong sòng bài, gian lận tuyệt đối là cấm kỵ, đặc biệt là trong cuộc thi đấuthế này, dám gian lận, không cần nói bài thủ thế nào, danh vọng của sòng bài cũng bị đả kích.
Phản ứng của các phóng viên là nhanh nhất, bọn họ lập tức cầm súng dài pháo ngắn, chụp hình kịch liệt.
Người trong sòng bài cũng phản ứng lại được, George đi tới nói: “Cậu Masaru,chúng tôi tại đây có công chứng viên của sở công chứng, có tiền bối củagiới bài bạc, trên lầu hai, còn có màn hình công khai, chúng ta khôngphát hiện cậu Lâm gian lận, nếu cậu muốn tố cáo, thì cần phải có chứngcớ.”
“Chứng cớ? Các ông không phải có ghi hình lại sao? Khôngphải có thể nhìn thấy bài tôi lật lên sao? Có thể trùng hợp như vậy à?Xác suất nhỏ cỡ nào ông biết không? Trừ khi gian lận, nếu không căn bảnkhông thể xuất hiện!”
“Cậu Masaru, những thứ này không thể làmchứng cớ. Nếu cậu không thể cung cấp chứng cứ thuyết phục hơn, vậy thìmời lập tức xin lỗi.”
Ánh mắt Masaru Sato đảo quanh sảnh mộtvòng, từ bàn chủ tịch tới khán giả bên dưới. Có lạnh nhạt có kinh ngạccó nghi ngờ có chán ghét.
Cậu siết chặt hai tay, cậu biết rồi! Những người này đều đang nhắm vào cậu, nơi này không phải địa bàn của cậu.
Cậu cắn răng, nói: “Xin lỗi, là tôi quá kích động, tôi, tôi xin lỗi!”
Cậu nói xong, cúi người với Lâm Dược.
“À, không cần khách khí, tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-bai-cuoi-cung/1978278/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.