“Ông đây rất phiền muộn.”
Lâm Dược cắn táo ngồi trên sân thượng bệnh viện lầm bầm.
Bầu trời Las Vegas không tồi, có lẽ vì xung quanh là sa mạc, có lẽ vì xungquanh không có công xưởng nào, tóm lại, bầu trời có thể nói là trongvắt, tuy không khí nóng bức, nhưng đối với những người bước ra từ trongphòng điều hòa mà nói, cảm giác nóng này, thật ra là một cảm giác thoảimái lười biếng.
Nhưng Lâm Dược lúc này không có cảm giác đó, mộtlà quần áo trên người y cũng hơi nhiều quá, hai là, cũng do tâm tình của y hiếm khi nào khó chịu thế này.
“Ông thích công việc tản khách, có ăn có uống còn có tiền lương, dựa vào cái gì không cho ông làm nữa?”
Đây chính là nguyên nhân y buồn bực, tuy không có hợp đồng chính thức,nhưng từ khi y tới Mỹ, trừ thời gian bị Daniau nhốt ra, thì vẫn luônhưởng thụ đãi ngộ của tản khách cấp cao.
Kết qua sau một lần y bị thương, lập tức có một người vẻ mặt nghiêm túc nói với y, đãi ngộ này bị xóa bỏ.
“Ngài Caesar rất cảm tạ tất cả những gì cậu làm cho JA, nhưng ngài ấy chorằng hiện tại cậu đã không thích hợp với công việc tản khách rồi. Đây là ngài Caesar bảo tôi chuyển lại cho cậu, hy vọng sau này cậu mọi chuyệnthuận lợi.”
Thứ được chuyển là một tờ chi phiếu, mười triệu đô la Mỹ.
Vì quá mức kinh ngạc, lúc đó y chỉ kịp hỏi một câu: “Lạc… ừm, Caesar vẫn khỏe chứ?”
“Ngài Caesar đương nhiên vẫn khỏe.”
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-bai-cuoi-cung/1978210/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.