Trầm mặc.
Lâm Dược nằm úp dưới đất, Caesar nằm trên người y.
Lâm Dược không nói gì, Caesar cũng không nói gì.
Hai người đều đang thở dốc.
Caesar cúi đầu, từ góc độ của hắn, có thể thấy được lông mày của Lâm Dược,thấy lông mày thon dài của y nửa ngày cũng không động, hiển nhiên đangngẩn người, hơi mềm lòng, định nói gì đó, Lâm Dược đột nhiên mở miệng:“Lạc Lạc, tôi rất buồn.”
“… Tôi biết, hai năm trước tôi không nên…”
Caesar chua xót, đang muốn ấp ủ cảm xúc bộc bạch một lần, lại nghe Lâm Dược rên rỉ: “Anh sắp đè chết tôi rồi.”
…
“Lạc Lạc à, tôi nhớ trước kia anh cũng không có nặng như thế, hai năm trước, tôi không phải còn có thể ôm anh được sao? Sao hai năm không gặp, anhcái gì cũng không đổi, nhưng lại mập lên nhiều thế. Cái này à, tuy đànông không nên chú trọng dung mạo, nhưng phát phì đối với thân thể khôngtốt, anh xem anh…”
Còn chưa nói xong, đã cảm thấy trời đất đảo lộn, Caesar vác y lên vai, ném lên giường.
Nằm trên giường, Lâm Dược giãy đạp vài cái rồi không tránh nữa, hoạt động tay chân một chút, dựa lên đầu giường, nhìn Caesar.
Lúc này toàn thân y đều ướp nhẹp, quần áo cũng dán sát lên người, quần áomàu trắng, nệm giường màu đen, trắng đen giao nhau, tóc còn đang nhỏnước.
Caesar nhìn y, y ngáp một cái rồi cởi áo chữ T ra, để trầnthân trên: “Được rồi, Lạc Lạc, anh muốn làm gì thì cứ tới đi, dù sao của tôi chính là của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-bai-cuoi-cung/1978161/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.