Mưa rơi rất nhiều ngày liên tiếp, mà thân thể của Anh Đào tựa như thời tiết sương mù bao phủ, càng ngày càng không có tinh thần.
Cô cảm thấy khá may mắn vì Trình Kiệt không ở đây, có thể không cần nhìn thấy cái bộ dạng này của cô, miễn cho anh thương tâm khổ sở.
Nếu có thể, Anh Đào muốn rời khỏi mọi người, tìm một chỗ ngủ một giấc, mơ một hồi, sau đó liền rời đi.
Chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày mở mắt ra đều có thể nhìn thấy Dụ Lệ An khóc đến sưng cả hai mắt, cùng với ánh mắt lo lắng của người thân, cô luôn cảm thấy cực kỳ có lỗi với họ.
Làm người ta ngoài ý muốn chính là, hôm nay trong phòng bệnh xuất hiện một người đàn ông trung niên xa lạ.
Gương mặt ông ấy rất hiền, bộ dáng hơi béo chắc, nhìn Anh Đào lộ ra nụ cười tươi, "Cháu cảm thấy thế nào rồi?"
Anh Đào mấp máy môi, lao lực nói ra: "... Mệt."
Người đàn ông gật gật đầu, cười hỏi: "Cháu còn nhớ tôi không?"
Cố Cảnh và người nhà họ Dụ bên cạnh cũng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hai người họ còn quen nhau sao?
Anh Đào đúng là có chút ấn tượng, nhưng nghĩ mãi cũng không ra.
Người đàn ông nhìn gương mặt gầy gò suy yếu hiện tại của cô, không nhịn được nhớ về quá khứ, "Tôi còn nhớ rất rõ, cháu là học sinh có linh khí nhất mà tôi từng được gặp."
Con đường học y của Anh Đào gặp được quá nhiều cây đèn sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-yeu-tham-truoc/3074588/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.