Kỷ Dạng biết bản thân không nên để bị cô thuyết phục, nhưng mà Anh Đào giống như luôn có một loại năng lực khiến người khác phải tin phục.
Cô ôn nhu bình tĩnh như vậy, mặc dù trước mặt cô chính là cái chết.
Rốt cuộc Kỷ Dạng cũng hiểu được, có một số người đã được chú định sẵn là gặp được sẽ trở thành tiếc nuối.
Thức uống nóng đã lạnh thấu, Anh Đào chuẩn bị trở về bệnh viện.
Lúc đi ngang qua bên người Kỷ Dạng lại bỗng nhiên nghe được.
"Chị ơi."
Anh Đào sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Kỷ Dạng gọi cô là chị.
Kỷ Dạng kéo lấy ống tay áo của Anh Đào, trong nháy mắt đó, cậu phảng phất không còn là thiếu niên mười sáu tuổi nữa, mà biến thành cậu nam sinh nhỏ lần đầu gặp mặt cô nhiều năm về trước.
Khi đó ánh mắt cậu nhìn cô cũng tràn ngập ý tứ đánh giá, xem kỹ cùng với một chút chờ mong.
"Chị, chúng ta về nhà chữa bệnh đi." Tiếng nói của thiếu niên có chút nghẹn lại.
Tâm Anh Đào chua xót, hơi hơi cười nhạt: "... Chữa không hết."
Nhiều năm như vậy đã uống qua không biết bao nhiêu loại thuốc, làm bao nhiêu cuộc giải phẫu rồi, trái tim của cô đã thật sự quá mức gian nan mỏi mệt khi phải gắn bó với sinh mệnh của cô, cho tới bây giờ đã sơn cùng thủy tận.
"A Dạng, sau này nhà chúng ta đành phải nhờ em rồi."
Anh Đào thở dài vỗ nhẹ vai cậu, xoay người đẩy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/la-anh-yeu-tham-truoc/3074567/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.